Màu hoa ở lại

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Nhặt cánh bằng lăng xoay xoay trong tay, Duyên lơ đãng nhìn về phía trời xa, nơi mấy cánh diều đang chao lượn, từng đụn mây trắng bồng bềnh lãng du, một vệt khói dày đậm kéo dài tận cuối chân trời.

Tiếng ơi ới của cậu con trai khiến Duyên trở về thực tại. Xỏ vội chân vào đôi dép, cô lập cập chạy ra phía con, tay đỡ vội lấy lõi nhựa cuộn dây diều. Thằng bé mồ hôi ướt đẫm lưng áo, hai má bừng đỏ, miệng hò hét inh ỏi cùng chúng bạn. Hai tay Duyên huơ rối rít để thu dây, chiếc lõi đã đầy lên sau mỗi vòng quay. Bên kia, thằng bé cùng bạn toát mồ hôi dìu con diều qua được ngọn cây sưa già.

Minh họa: HIỂN TRÍ
Minh họa: HIỂN TRÍ

- Thả ra, thả ra mẹ ơi! Thằng bé hét lớn.

Duyên cuống quýt buông tay, cuộn dây rơi xuống đất lăn lông lốc. Chiếc diều chao đảo, thằng bé ngớ người nhìn mẹ. Duyên lao theo chụp vội, may quá, nó vẫn còn giữ được thăng bằng. Chỉ cần lơ đễnh một chút thôi thì vuột khỏi tầm tay ngay, như hạnh phúc ấy. Duyên trộm nghĩ rồi cười một mình.

- Vui không mẹ, mẹ thích không mẹ?

Thằng bé hỏi mà không chờ chị trả lời rồi tiếp:

- Mẹ biết sao diều nhà bạn Thắng bay cao nhất không? Vì ba bạn Thắng vót một chiếc nan tre thật mỏng rồi canh lên hai cánh con diều, nó không bị chúi đầu như diều của con. Nói xong mặt thằng bé phụng phịu.

- Cái đó dễ ẹc, để mai đi làm về chú vót cho. Huy bất ngờ từ đâu đi tới, nói xen vào câu chuyện của hai mẹ con.

Thoáng giật mình, Duyên quay lại nhìn Huy cười:

- Nay đi làm về sớm vậy? Không lai rai cùng chiến hữu à?

- Có đâu, mọi khi tan sở em đá banh rồi ngồi tào lao với mấy anh em, chứ lai rai chi đâu. Mà chị về từ khi nào em không biết?

Huy hỏi thế chứ anh biết tỏng chị về từ hôm kia.

- Chị về hai hôm rồi. Duyên trả lời.

Không gian như chùng lại. Mới đó đã hơn mười lăm năm.

- Bé lớn năm nay nhiêu tuổi rồi chị?

- Mười bốn! À,… bằng bé Cỏ hồi nớ!

Cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cười phá lên. Nhắc đến bé Cỏ là biết bao nhiêu kỷ niệm ùa về.

Cỏ là con một cặp vợ chồng, cha người Kinh, mẹ người Ca Dong. Sự pha trộn hai sắc tộc khiến cô bé có một làn da ngăm khỏe khoắn, mái tóc dày hơi khô, đôi mắt sắc và chiếc cằm nhọn, cánh mũi thon cùng làn môi mỏng. Ở con bé toát lên vẻ đẹp lạ lùng. Nét hoang dã nổi bật giữa đám con nít, trông em đầy nội lực.

Gia đình Cỏ vừa chuyển tới xóm này. Nhìn em trai Cỏ với cái bụng ỏng to dưới chiếc áo thun ngắn cũn cỡn, cái quần đùi có hai ống như lồng đèn xếp, mái tóc hoe vàng, mắt cũng hoe vàng, bọn trẻ con trong xóm vừa tò mò xen lẫn thích thú. Thích vì mấy trò chơi lạ chị em Cỏ mang tới, tò mò bởi những món ăn lạ đời mà họ chế biến rồi mời xóm giềng. Được cái, họ rất vui vẻ và hòa nhập nhanh.

Duyên đang cắm cúi học bài. Bất chợt một mái tóc xù rối thù lù ngay cánh cửa hông khiến Duyên giật bắn người.

- Chi á Cỏ, em làm chị hết hồn!

- Chị ơi, chị giúp mẹ em với!

Nhìn khuôn mặt thảm hại của nó, Duyên nhảy vội ra khỏi chỗ ngồi:

- Mẹ làm sao à?

- Ba đánh mẹ, chảy máu đầu rồi, huhu, huhu…

- Ối em đừng làm chị rối. Duyên ngó quanh tìm hộp cứu thương.

Người lớn giờ này còn đang tỉa mạ dưới ruộng, tranh thủ buổi sáng trăng. Con nít thì chơi trốn tìm, chỉ mấy đứa cuối cấp như Duyên phải cắm cúi học bài thôi. Duyên nắm tay Cỏ chạy băng con ngõ nhỏ.

- Mẹ đang ở chỗ ni nè! Cỏ nói rồi kéo tay Duyên qua gốc rơm.

Dưới ánh đèn pin nhập nhoạng, một tay mẹ Cỏ ôm đầu, tay kia chống xuống đất.

- Có sao không cô ơi? Để con gọi người đưa cô đi bệnh viện nghe!

Mẹ Cỏ xua tay:

- Không hề chi mô con, xíu hết chừ!

Duyên vẫn thảng thốt, hai tay run rẩy rịt thuốc vào vết thương.

- Cô quen rồi. Chừ không biết làm răng ra nhà cô Năm ngủ đỡ một đêm. Mai ổng hết say rồi về.

Duyên đưa mắt nhìn Cỏ, đầu Cỏ gật lia lịa, ý chừng nó cũng mong muốn vậy.

Còn chưa biết phải xử lý tình huống này thế nào, chợt nghĩ đến Huy, cậu nhóc ở trọ nhà hàng xóm, kém Duyên hai tuổi. Hai chị em vẫn đi về chung đường.

Khẽ nhón chân mấy bận qua hàng râm bụt rậm rạp, Duyên cũng khiến cặp mắt kính dày độp của Huy dướn cao.

Dắt chiếc xe giàn ngang ra khỏi nhà, tiếng bà lão hàng xóm cất lên rè rè:

- Đi đâu giờ ni, Huy?

- Con đi đây xíu về liền, ngoại!

Huy là cháu họ hàng gần của bà. Bà không con, sống một mình. Có khi bà sống một mình thế gần trăm năm rồi cũng nên. Bà già lắm. Già không đoán được tuổi. Mà có hỏi thì bà cũng chẳng nhớ. Như gốc sưa già đầu ngõ. Mùa thu trụi lá xù xì, những thân cành khẳng khiu buồn bã. Mùa đông đến tưởng không qua được, vỏ dày lên xơ xác. Nhưng khi xuân đến, thân cây như thay một chiếc áo mới, rục rịch nẩy những chồi xanh. Rồi cứ thế, mấy bận tưởng không sống nữa, mấy bận tưởng sẽ rời đi. Nhưng sau những bận như thế, bà lại như được hồi sinh một cách nhiệm màu.

Cỏ ngồi trước giàn ngang, tay bíu vào tay Huy khiến anh chàng không lái được. Mãi mới hướng dẫn được cô bé ngồi cho hợp cách. Mẹ Cỏ trì trật trèo lên chiếc Phượng Hoàng màu mận chín của Duyên. Hai chiếc xe lặng lẽ rời con xóm nhỏ để ra đường lớn.

Cứ mỗi lần ba đánh mẹ, Cỏ lại qua nài nỉ Duyên. Mà nhà ấy đánh nhau như cơm bữa. Sáng còn cười nói, chiều đã thấy xoong nồi loảng xoảng. Hàng xóm ban đầu còn ái ngại can ngăn, riết rồi quen. Mỗi lần giải cứu mẹ con bé Cỏ xong, Duyên và Huy thường đạp thêm vài vòng quanh những con phố rợp màu hoa. Từ Phan Châu Trinh, lên Huỳnh Thúc Kháng nghe mùi hoa sữa trái mùa nồng nàn. Qua Hùng Vương rồi tới quãng trường bằng lăng tím những góc phố. Hai đứa tấp vào một góc nào ấy, bẻ trộm nhánh bằng lăng rồi tà tà đạp về. Những câu chuyện không hồi kết lan man ngày này qua ngày nọ. Những kỷ niệm đan lên nhau như mớ lá vàng rơi bên thung lũng cừa, ngày mỗi dày thêm, lớp lớp tầng tầng…

Tiếng gào của bé Cỏ khiến Duyên giật mình thảng thốt. Mắt Cỏ hằn đỏ, khuôn mặt căng lên, miệng phát ra mấy lời khó nghe. Giọng mẹ Duyên dỗ dành:

- Ai làm chi con à?

- Con phải tìm cho bằng được đứa mô dám ngồi trên xe anh Huy của con. Chỗ nớ là của con. Tối mô anh Huy cũng chở con đi… hức hức.

Duyên chết lặng. Trời ơi, tin được không. Chiều qua xe Duyên hỏng phải gửi lại tiệm sửa. Đang lóng ngóng thì Huy trờ tới. Trời cũng gần tối. Đợi mãi chẳng còn đứa bạn nào về ngang qua, Duyên đành vén tà áo dài ngồi trước chiếc xe giàn ngang không gạc-ba-ga cho Huy đèo về. Tuy nhỏ hơn Duyên hai tuổi nhưng trông Huy cao lớn khỏe mạnh, tính cách cũng ra dáng, chững chạc. Đôi tay rắn rỏi đưa con xe lạng lách qua các ổ gà ổ voi rồi rẽ vào xóm Bầu Nê. Chiều lồng lộng gió. Con đường nhỏ xíu giữa hai bên là đồng ruộng. Lúa đang mùa làm đòng xanh tốt. Thi thoảng có chú cò lạc đàn bay vù lên, rồi đậu lại ở một vũng trâu đằm nào đó cắm cúi tìm mồi. Ngác ngơ nhìn lên nền trời, cò đồng theo nhau về núi.

Chừ Cỏ đi truy ai đã ngồi trên xe Huy! Trời đất, cái này thiên hạ gọi là “ghen” đó sao? Duyên vừa mắc cười vừa khó chịu.

- Người ta ngồi trên xe anh Huy thì bình thường có chi đâu - mẹ Duyên trêu.

- Anh Huy là của con!

Mẹ Duyên hoảng hồn, thầm nhủ không đùa với cô bé này được. Cái nếp sống ồn ào của ba mẹ đã ăn sâu vào đầu óc con bé mới lớn.

Mẹ liếc vào nhà, bắt gặp ánh mắt Duyên nhìn ra, cũng thảng thốt không kém. Mẹ nói thêm vài câu dỗ dành cho Cỏ về.

Mấy đận sau, mỗi lần Cỏ qua nhà chơi, mẹ toàn bảo chị Duyên đang học bài thi. Duyên rời nhà lên phố học. Thi thoảng về nên ít gặp nhau. Nghe mẹ bảo Cỏ thay đổi nhiều lắm. Mới lớn chút đã son phấn nhòe nhoẹt, áo hai dây trễ nải. Thoắt cái, Cỏ lấy chồng sinh con.

- Em thế nào rồi?

Câu hỏi bất ngờ của Duyên khiến Huy giật mình. Huy cười lóng ngóng:

- Cũng vậy!

Duyên đã nghe chuyện của Huy, một câu chuyện không khá hơn cô là mấy. Có điều, Huy chưa kịp có con cùng vợ, hai người đã dừng mối lương duyên ngắn ngủi. Lý do không hợp nhau thật chung chung nhưng không ai cảm thấy cần nhau nữa.

- Nếu có con cùng nhau, tụi em có dừng lại không? Duyên lại hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

Huy cười buồn:

- Em cũng không biết. Có lẽ cả hai đã quá vội cho những quyết định. Mà thôi, chuyện qua rồi, nói chuyện khác đi.

Nói rồi Huy liếc qua những khóm hoa tím cả góc chiều:

- Huy sẽ chở Duyên đi khắp các con phố ngắm bằng lăng. Ngắm thôi, không bẻ nhé!

Duyên cười. Cả ánh mắt, cả khóe miệng, cả khuôn mặt ngời lên nét tươi trẻ của tuổi đôi mươi.

Duyên đâu biết chính ánh mắt nụ cười này đã ăn sâu vào tâm trí Huy. Để rồi khi dở dang cuộc hôn nhân cùng người vợ trẻ, người anh nghĩ đến đầu tiên là Duyên. Biết Duyên cũng đang một mình nuôi con, anh quyết tâm về lại nơi này. Ít ra, những màu hoa sẽ là chiếc cầu nối lại những dở dang trước kia anh chưa dám tỏ.

Bên kia, cu nhóc nhà Duyên đang ào chạy về phía hai người. Không hẹn trước, cả hai cùng đưa tay ra đón lấy…

Có thể bạn quan tâm

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.