Nhớ khói đốt đồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Tôi sinh ra ở một miền quê nắng gió, nơi mùa gặt là mùa hội của làng. Khi lúa đã chín vàng, từng bó được gặt xong, phơi khô rồi gom lại thì những thân rạ còn sót trên đồng được gom thành hàng, thành ụ rồi đốt lên. Khói bốc cao, quấn quýt lấy nắng chiều, tạo thành một khung cảnh vừa quen thuộc vừa huyền ảo.

1nho-khoi-dot-dong.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùi khói rơm rạ có gì đó rất đặc trưng, ngai ngái, ấm nồng và thấm sâu vào từng sợi tóc, từng tà áo. Với đứa con quê như tôi, đó là hương vị của ký ức, là mùi của những ngày tháng yên bình, khi cả làng cùng nhau ra đồng, khi trẻ con í ới gọi nhau, vừa chạy nhảy, vừa né những đám tro còn đang đỏ rực.

Tôi nhớ cái cảm giác đứng giữa cánh đồng rộng lớn, ngước mắt nhìn bầu trời nhuộm một màu cam rực rỡ, lẫn trong làn khói mỏng tang bay là là trên mặt đất. Gió thổi qua mang theo mùi khói hòa với mùi đất mới cày, khiến lòng người như được ru dịu, như thấy thời gian chậm lại.

Có những chiều, mẹ bảo tôi mang nước ra đồng cho ba. Tôi xách bình nước chạy trên con đường làng, men theo những lối nhỏ cắt ngang cánh đồng. Từ xa đã thấy dáng ba lom khom bên đống rạ đang bốc khói. Cái dáng gầy gò của ba như lẫn vào trong sương khói, như một phần của đất trời quê hương. Tôi ngồi xuống bên ba, lặng lẽ nhìn những làn khói bay lên.

Rồi thời gian trôi đi, tôi lớn lên, rời làng ra thành phố học tập, làm việc. Những cánh đồng cùng mùa khói rơm rạ lùi dần vào quá khứ. Cuộc sống nơi phố thị bận rộn, người ta không còn đốt rạ nữa, hoặc nếu có, cũng chỉ là chuyện hiếm hoi, không còn là hình ảnh thân quen như ngày xưa. Vậy nên, mỗi khi có dịp về quê vào mùa gặt, tôi lại tìm cho mình một góc nhỏ nơi cánh đồng, ngồi đó hít một hơi khói đồng đầy lồng ngực như để tìm lại chính mình.

Có lẽ ai đã từng lớn lên từ ruộng đồng mới hiểu hết nỗi nhớ khói đốt đồng. Nó không chỉ là hình ảnh, không chỉ là mùi hương mà còn là một phần của tâm hồn. Khói bay lên rồi tan vào không trung nhưng ký ức thì cứ ở lại mãi, như một lát cắt dịu dàng trong tim.

Ngày nay, người ta dần hạn chế đốt rơm rạ để giảm ô nhiễm không khí. Tôi hiểu điều đó là cần thiết nhưng lòng vẫn cứ bâng khuâng mỗi khi nhớ đến những ngày xưa cũ. Phải chăng chính sự thô mộc của khói đồng lại là điều làm cho tuổi thơ trở nên thi vị đến vậy?

Chiều nay, giữa thành phố đông người vội vã, tôi bắt gặp một làn khói mong manh từ bếp than ven đường. Mùi khói ấy dẫu không phải từ đồng quê nhưng vẫn đủ để kéo tôi về với những ngày xưa bên cánh đồng, về với những tháng năm bình dị, nơi lòng người còn nguyên vẹn như lúa vừa gặt xong.

Có thể bạn quan tâm

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.