Gió đồng mùa hạ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Có những buổi trưa nằm dài trên chiếc giường tre trong căn nhà mái ngói đỏ au, tôi nghe gió hát qua hàng cau trước hiên, thấy hồn mình chợt nhẹ tênh như cánh diều bay lượn giữa bầu trời xanh thẳm.

Gió đồng mùa hạ không ồn ào, không hối hả. Nó mang vẻ bình thản của làng quê, dịu dàng mà sâu lắng. Gió cứ lặng lẽ đi qua từng thửa ruộng, vuốt ve từng nhánh lúa đang trổ đòng, rồi len lỏi qua hàng rào râm bụt đỏ rực, thổi tung tà áo bà ba của mẹ, làm tung mái tóc rối của đứa trẻ con đang mải mê thả diều.

Tôi nhớ những buổi trưa hè, khi nắng tỏa xuống những mái nhà, gió đồng là thứ duy nhất khiến người ta dễ chịu hơn. Nó len vào từng ngõ ngách, mang theo chút se se khiến giấc ngủ trưa trở nên êm dịu. Gió như bàn tay của mẹ, khẽ vuốt lên trán, dỗ dành giấc ngủ yên bình.

45.jpg
Ảnh minh họa: CẨM THƠ

Thuở ấy, mùa hạ gắn liền với những ngày nghỉ học, là thời gian lũ chúng tôi được rong chơi, được nằm dài trên bờ ruộng nghe tiếng chim kêu váng trời, được lội mương bắt cá, cười vang cả xóm. Mỗi buổi chiều, gió lại nổi lên từng đợt, cuốn theo tiếng í ới gọi nhau ra đồng. Những bước chân nhỏ chạy hối hả theo cánh diều no gió. Gió như người bạn đồng hành, cùng bọn trẻ chúng tôi rong ruổi khắp cánh đồng quê, quyện cùng mùi thơm rơm mới.

Gió đồng mùa hạ cũng mang nhiều kỷ niệm của một thời tuổi thơ. Đó là khi tôi ngồi bên khung cửa, lặng nhìn cánh đồng lúa mênh mông trong ánh chiều tà, lòng mơ mộng những điều xa vời. Là khi tôi viết những dòng nhật ký đầu tiên, nghe gió thổi qua mái tóc mà tưởng như đang trò chuyện với chính mình. Gió dạy tôi biết yêu cái bình yên giản dị, biết trân quý từng khoảnh khắc sống chậm giữa cuộc đời hối hả.

Thời gian trôi, tôi rời xa làng quê, rời xa những buổi trưa nằm nghe gió hát. Phố thị ồn ào với gió hun hút của những con hẻm nhỏ không mang theo hương lúa thơm, không có vị ngọt của đồng quê. Vậy nên, mỗi lần trở về quê, điều tôi háo hức nhất không phải là món ăn quen thuộc, cũng chẳng phải là gặp gỡ bạn bè, mà chính bởi được đứng giữa đồng, dang tay đón làn gió mùa hạ.

Làn gió ấy vẫn như xưa, mộc mạc, dịu dàng và đủ để xua tan bao muộn phiền chất chồng sau những tháng ngày xa cách. Tôi lại nằm dài trên triền đê, nhìn mây trôi, nghe gió vờn qua tóc mà lòng thấy an yên đến lạ.

Mùa hạ ở quê không có điều hòa mát lạnh, không có những chuyến du lịch xa hoa. Chỉ có cánh đồng trải dài bất tận, có những cơn gió mang theo hương đất, có tiếng cười con trẻ và tiếng ve râm ran dưới tán cây. Chừng ấy thôi, đủ để người ta nhớ mãi về một miền ký ức.

Gió đồng mùa hạ chẳng bao giờ cũ, bởi mỗi lần thổi qua lại gợi lên những cảm xúc rất riêng, rất thật. Đó là tiếng gọi của quê hương, là nhịp đập của tuổi thơ, là miền bình yên giữa dòng đời tất bật. Ai từng sống ở làng quê, từng trải qua những mùa hạ ngập tràn gió đồng, hẳn sẽ hiểu, đó là thứ xúc cảm thiêng liêng, khó gọi thành tên.

Mỗi khi hè về, lòng tôi lại chộn rộn nhớ quê, nhớ những chiều gió đồng thổi lộng, nhớ dáng mẹ lom khom ngoài ruộng và nhớ cả nụ cười nheo mắt của bà khi nhẩn nha nhai trầu trước hiên nhà. Dù chỉ là một làn gió thoảng nhưng đủ sức thổi bừng lên cả một bầu trời ký ức. Một lần đi qua tuổi thơ tôi, gió đã kịp để lại dấu yêu khó có thể phai nhòa.

Có thể bạn quan tâm

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.