Bài học đầu đời

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Dẫu là kỷ niệm buồn, song đó là bài học đầu tiên cuộc đời dạy tôi về đối nhân xử thế. Một bài học đích đáng. Không cần cha mẹ, không đợi thầy cô, tuổi thơ tôi đã lĩnh hội được bài học ấy từ nơi một “ông thầy” rất lạ. Có thể bạn sẽ khó tin nhưng “thầy” tôi chính là một… con khỉ nhỏ.

Con khỉ ấy của một người hành khất già ốm yếu và có lẽ bị mù lòa. Ông ngồi bên cổng chợ với con khỉ chồm chỗm trên vai. Nó đeo chiếc vòng cổ da, móc vòng buộc sợi xích sắt. Đầu xích quàng vào cổ tay ông lão. Như vậy, ông có thể giữ nó, còn nó có thể dắt ông đi.

Hai kiếp người-khỉ gắn liền nhau bằng sợi xích. Nhưng đó là hồi ức của tôi khi đã trưởng thành. Còn ngày ấy, tôi là một đứa trẻ. Trẻ con đâu có nghĩ được chuyện gì nghiêm túc mà chỉ khoái chuyện lạ. Con khỉ từ rừng xuống chợ đã là chuyện lạ. Khỉ buộc dính với người lại càng lạ hơn. Và cái sự lạ ấy khiến tôi và bọn trẻ cùng xóm hết sức quan tâm. Không dừng lại ở ngắm nghía, chỉ trỏ, trêu chọc, chúng tôi còn “nghiên cứu” những trò tai ác hơn để đùa vui.

bai-hoc-dau-doi.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Sáng nào, con khỉ cũng lon ton dắt ông lão ra cổng chợ. Ông lão ngồi bệt xuống đất, chiếc thau nhôm móp méo đặt trước mặt đợi chờ lòng trắc ẩn của người lại qua. Còn con khỉ thông minh hơn chúng tôi tưởng. Mỗi lúc thấy người đi ngang, nó liền “hỗ trợ” ông lão bằng cách khọt khẹt, chìa tay. Cái bộ điệu láu lỉnh, dễ thương ấy khiến nhiều hôm chú khỉ còn xin được nhiều hơn cả chủ nhân.

Có điều, khỉ chỉ ăn những thứ có thể ăn ngay, còn lại nó đều ném vào thau cho ông lão. Món khoái khẩu của chú chàng là chuối và kẹo. Được cho kẹo, nó sung sướng cười nhăn nhở, lột từng viên, cho tất vào miệng. “Chiếc túi” bên má của nó thòng ra, lổn nhổn những viên kẹo bên trong trông thật buồn cười.

Hôm ấy là một ngày mùa đông, mưa và lạnh. Người đi chợ thưa thớt, vội vã, chẳng ai thèm quan tâm đến ông lão cùng con khỉ rét run đang thu lu nép dưới mái nhà lồng. Đã gần trưa mà chiếc thau nhôm của ông lão vẫn trống trơn, chẳng xin được gì. Vây quanh người hành khất tội nghiệp chỉ có chúng tôi, mấy đứa nhóc vô công rỗi nghề. Một thằng đầu têu bỗng nảy ra “sáng kiến”. Nó gọi chúng tôi chụm đầu bàn bạc, cười hi hí ra vẻ khoái chí lắm. Tất cả tản đi, 15 phút sau, chúng tôi tập trung trở lại. Tay đứa nào cũng cầm đầy chuối với kẹo, dứ vào mũi khỉ.

Chưa được ăn gì từ sáng, con khỉ đói mèm thấy chuối, thấy kẹo vụt sáng mắt, hớn hở chìa tay. Cầm quả chuối, nó khọt khẹt, gật đầu lia lịa như để cảm ơn rồi cuống cuồng lột vỏ để ăn. Thế nhưng sau lớp vỏ chuối thật ấy, bên trong chỉ toàn là… đất sét. Vứt bạch quả “chuối đất”, khỉ tiếp tục chìa tay nhận kẹo nhưng bên trong những tờ giấy bóng xanh-đỏ cũng chỉ là đất, đá, gạch vỡ…

Chúng tôi thích thú cười phá lên, mặc cho con khỉ tội nghiệp mắt đỏ ngầu, khọt khẹt thảm thương như muốn khóc. Cười chưa đã, tôi tiếp tục chìa ra nắm kẹo giả. Lúc này, sau khi bị lừa, vẻ hiền lành của con khỉ đột ngột biến mất. Nó chồm lên, dữ dằn. Cả bọn bỏ chạy, còn mỗi tôi bị con khỉ bấu vào tay cắn xé, nhất định không buông…

Hơn nửa thế kỷ trôi qua, giờ đây, tóc tôi đã bạc nhưng ký ức về người ăn xin và con khỉ nhỏ vẫn như mới xảy ra hôm qua. Bài học đầu tiên, tôi đã phải trả giá bằng một vết sẹo trên tay nhưng cũng giúp tôi khai mở phần lương tri còn thiếu trong đứa trẻ năm xưa. Và chính bài học đầu đời ấy đã dạy tôi cách để trở thành một người tử tế mỗi ngày.

Có thể bạn quan tâm

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.