Dòng sông tuổi thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Dòng sông An Lão không rộng lớn, cũng chẳng sâu thẳm nhưng đối với lũ trẻ chúng tôi ngày ấy, nó là cả một thế giới bao la. Trong tim tôi, nơi đó đã ôm trọn tuổi thơ mộc mạc, hồn nhiên và đầy ắp những kỷ niệm ngọt ngào.

images2493426-t7b-312726280-2434627320009396-8190892021902894241-n-6059.jpg
Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Tuổi thơ tôi bắt đầu từ những buổi sáng trong veo bên dòng sông nhỏ. Không ai dạy tôi yêu sông nhưng tình yêu ấy cứ tự nhiên lớn dần lên trong tim, như cây lúa nhờ nước mà xanh, như tiếng trẻ con cười nói rộn ràng, vô tư bên những người thân quý.

Sông An Lão khởi nguồn từ miền núi vùng Tây Bắc huyện An Lão. Thượng nguồn của sông là 2 dòng sông Nước Đinh và Nước Ráp, chảy theo hướng Bắc. Sau khi ra khỏi xã An Dũng (huyện An Lão) thì chuyển hướng Tây tiếp tục chảy về xuôi. Dòng sông chảy qua quê tôi uốn lượn như dải lụa, lặng lẽ suốt bốn mùa.

Mỗi buổi sáng sớm, mặt sông phủ lớp sương mỏng, phản chiếu ánh bình minh rực rỡ. Tiếng chim hót từ những rặng tre hai bên bờ sông. Tiếng mái chèo khua nhẹ, tiếng gọi nhau í ới của những người đi thả lưới tạo thành âm thanh rất đỗi thanh bình của làng quê. Sông nuôi lớn những luống rau xanh hai bên bờ; sông cho cá, tôm, cho mạch nước mát lành tưới tắm ruộng đồng; sông nuôi lớn cả giấc mơ của những đứa trẻ quê tôi...

Tôi vẫn nhớ như in những buổi trưa hè chang chang nắng, lũ trẻ trong làng tụ tập bên bờ sông. Dưới gốc tre già rợp bóng mát, chúng tôi cởi phăng áo, chạy rầm rập trên cây cầu sạp bắc qua sông, gọi nhau í ới rồi cười vang.

Từ chiếc cầu tre, chúng tôi thi nhau nhảy ùm xuống dòng nước mát lạnh, đứa ngụp lặn, đứa thi bơi, đứa bày trò bắt cá bằng tay. Nô đùa, lặn ngụp chán chê, chúng tôi cùng nằm dài trên bãi cát trắng mịn dưới chân cầu, kể cho nhau nghe những giấc mơ trẻ con ngô nghê đúng với lứa tuổi.

Bãi cát bồi ven sông cũng là nơi bọn trẻ chăn trâu chúng tôi đá bóng mỗi chiều về. Chia nhau thành 2 phe, chúng tôi mải mê đuổi theo quả bóng da sờn rách. Ngày đó, trong xóm, đứa trẻ nào được ba má mua cho quả bóng da được xem là người giàu có và hạnh phúc nhất. Còn phần lớn chúng tôi đều lựa những trái bưởi lớn, phơi cho héo để làm quả bóng. Dù khi đá bằng bưởi nó kêu bình bịch, đau cả chân nhưng với chúng tôi, đó là niềm vui vô bờ.

Không chỉ có những trò chơi trẻ con, dòng sông An Lão còn là nơi gắn với biết bao hình ảnh thân thương của người lớn. Sông là nơi mưu sinh của bao gia đình làm nghề chài lưới; là nguồn nước mát cho cha tôi và những người dân khác rửa mặt, tay chân sau những buổi ra đồng lấm lem bùn ruộng…

Mùa lũ, nước dâng lên ngập hết bãi cát dài. Dòng sông như mang một dáng hình khác: dữ dội, cuộn trào. Thế nhưng ngay cả khi ấy, trong mắt trẻ con chúng tôi, sông vẫn có gì đó rất thân quen, như một người bạn lớn lên cùng mình, đôi lúc giận dữ nhưng chưa từng rời bỏ.

Thời gian lặng lẽ trôi như chính dòng chảy của con sông ấy. Tôi lớn lên, rời xa quê hương để học tập, theo đuổi những ước mơ được vẽ bằng sắc màu của thành thị. Nhưng càng đi xa, tôi càng thấm thía nỗi nhớ quê nhà, nhớ dòng sông tuổi thơ. Lúc nào cảm thấy lòng chông chênh, tôi lại nhắm mắt tưởng tượng mình đang đứng bên bến cũ, nhìn những đợt sóng lăn tăn trên mặt nước, nghe tiếng gió rì rào qua rặng tre, thấy bóng mình bé nhỏ đang chạy dọc theo bờ cát trắng.

Mỗi lần trở về, tôi lặng lẽ đi dọc theo bờ sông xưa, ngẩn ngơ giữa những hoài niệm không tên. Tôi ngồi bên bờ cát trắng, vốc một nắm cát mịn màng rồi để chúng trôi nhẹ qua kẽ tay, như tuổi thơ trôi qua không thể níu giữ. Thế nhưng, dù thời gian có cuốn đi bao nhiêu thứ thì dòng sông ấy và những ký ức bên sông sẽ mãi là điều tinh khôi nhất mà tôi từng có. Và có lẽ, cho đến cuối đời, tôi vẫn sẽ mang theo dòng sông ấy như mang cả một thời tuổi thơ không thể nào quên.

Có thể bạn quan tâm

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

null