Ru ta dịu dàng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Chúng tôi vẫn có thói quen nhìn vào mắt nhau để hiểu những cảm xúc và suy nghĩ đôi khi thực hơn cả lời nói. “P. ạ, tóc P. rụng nhiều lắm rồi đó!”. Cuối cùng, Mây cũng thốt lên như vậy, dù ánh mắt bạn đã nói trước với tôi nỗi ái ngại xen lẫn chút lo âu pha niềm đồng cảm chân thành.

Giữa cuộc đời bận bịu này, nhiều mối quan hệ chỉ hờ hững, xã giao, việc có thể dành cho nhau sự quan tâm, nói với nhau những lời bình dị như: “Sao nay ốm vậy, da sạm đi rồi kìa, mắt thâm quầng rồi đó, lo ăn uống đi...” lại vô cùng ý nghĩa với tôi. Hình như đã lâu rồi, không ai nhắc tôi như vậy, dù ngày ngày tôi vẫn chứng kiến những sợi tóc trút sự sống trên tay mình.

Người ta thường không nhận ra giá trị của thứ mình đang có cho đến khi đánh mất hay khi ý thức được rằng nó đang dần xa khỏi tầm tay. Thuở sinh viên, tôi và Mây đều có mái tóc dài suôn mượt. Hai đứa từng thả tóc ngang lưng óng ả đi về trong khuôn viên trường, cùng nhau lang thang những chiều gió lộng, làn tóc rối tung bay bên biển chiều, nghe lồng ngực dào dạt nhịp đập tuổi 20. Ra trường, mỗi đứa mỗi nơi, đứa nào cũng bận rộn với cuộc sống riêng tư. Lâu lâu, chúng tôi mới gặp lại, ồn ào giữa đám đông rồi chia tay trong vội vã.

1-9509.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Năm tháng dần trôi, tôi không nhớ nổi lần đầu tiên mình cắt tóc ngắn là khi nào. Bao nhiêu vui buồn trong đời đi cùng những lần cắt, duỗi, uốn và rơi rụng. Bao nhiêu sợi tóc đã rơi trong ngần ấy tháng năm, làm sao đếm nổi! Chỉ biết, mỗi bận quét nhà hay gội đầu đều vơ một nhúm tóc. Cho đến một ngày, rẽ đường ngôi, thấy trống trải, dạt về bên nào cũng thấy lưa thưa.

Tôi đã buồn, bi quan và mệt mỏi xiết bao cho đến ngày đến thăm V. trong bệnh viện. V. là bạn cùng lớp đại học với tôi và Mây. Bạn có mái tóc dày bồng bềnh, lúc nào cũng buộc tóc cao chỏng như đuôi ngựa. Tóc V. nhiều đến nỗi mùa hè phải búi lên để bớt nóng. Không có trâm cài, V. thường dùng cây bút bi xuyên qua để giữ tóc. Vậy mà, suýt nữa tôi đã không nhận ra V. vì gương mặt xanh xao và mái đầu lởm chởm một lớp tóc non vừa mọc sau mấy lần hóa trị.

Điều V. lo lắng trong những ngày tháng cuối đời là ai sẽ buộc tóc cho con gái nhỏ của cô mỗi ngày, ai sẽ chăm bẵm yêu thương nó suốt quãng đời còn lại? Những lo âu đó giày vò bạn hơn cả những cơn đau kinh hoàng về thể xác. Rồi V. cũng theo mây gió về trời, buông bỏ những đớn đau, để lại đứa con nhỏ ngây thơ cho người chồng trẻ.

Tôi nhớ đến bà tôi. Làn tóc đen, dày và dài luôn được bà vấn gọn trong dải khăn nhung nền nã. Tôi đã quen với vẻ đẹp mộc mạc và gần gũi ấy, quen với hình ảnh bà ngồi bỏm bẻm nhai trầu, thỉnh thoảng đưa tay vuốt nước trầu quanh mép, mủm mỉm cười khi thấy chúng tôi nô đùa trong khoảng sân nhỏ.

Rồi đến một ngày, bà không còn soi gương chải tóc nữa, cũng không nhận ra các con, các cháu, những người từng là tất cả tình yêu của đời bà. Mái tóc từng vấn mấy vòng khăn nhung nay vót lại thành một nhúm, trắng như cước, nhẹ bẫng trên tay tôi. Năm tháng đời người thoắt hóa hư vô trong cái nhìn ngơ ngác, vô định của bà…

Đã có bao chiều, tôi ngồi nghe “Ru ta ngậm ngùi” của Trịnh, nghe nhớ tiếc xót xa trào dâng trong lòng vì thấm thía những mất mát không lời mà tóc đã mang đi. Theo thời gian, tôi nhận ra những buồn tiếc của mình quá ư vặt vãnh, nhỏ nhoi so với nỗi đau của V, nhận ra sự chảy trôi tàn nhẫn lạnh lùng của thời gian khi nhớ lại mái tóc bạc phơ và ánh nhìn vô định của bà. Tôi hiểu, có những điều thuộc về quy luật của cuộc sống mà con người dù muốn cũng không thể cưỡng lại được.

Thấm thía không phải để buồn tiếc hay khổ đau mà để trân quý, chắt chiu từng tháng ngày hữu hạn trên đời. Ngay bản thân sự sống đã không là vĩnh viễn thì sự đứt rời, lìa gãy của tóc, kể cả những mối quan hệ tưởng bền chặt dài lâu, chúng ta níu kéo được chăng? Không có gì là bất biến, là mãi mãi trên đời. Vậy nên, chỉ riêng được sống, được cảm nhận ý nghĩa sự sống từng ngày đã là may mắn và hạnh phúc, với không chỉ riêng tôi.

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

null