Tấm lòng của mẹ...

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Mẹ cầm tinh con chó, con cầm tinh con mèo. Chó và mèo thường hay khắc khẩu nhau. Có lẽ vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, hiếm khi nào hai mẹ con ngọt ngào được với nhau.

5 tuổi, con đã biết gân cổ cãi lại mẹ khi bị mẹ đánh đau mà còn bắt ngậm miệng lại không được khóc. “Đau thì phải cho khóc chứ, đau mà bắt nín làm sao mà chịu được”-con gào lên. Mẹ nghe con nói thế thì càng đánh vì cái tội ngang bướng: “Là con thì không được cãi mẹ”.

Bà ngoại giận bỏ về quê cũng vì mẹ hay dùng đòn roi với con quá. Trước khi về, bà còn lôi con ra dặn dò: “Con ơi, con ở nhà thì cố mà nghe lời mẹ. Không thì mẹ lại đánh. Bà về rồi, bà chỉ lo cho mỗi mình con thôi”.

me-va-con-gai.jpg
Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Lớn hơn một chút, con đã biết tủi thân khi nhìn mẹ và con gái nhà người ta lúc nào cũng thủ thỉ tâm sự với nhau hết chuyện nhỏ tới chuyện lớn. Còn mẹ con mình dường như lúc nào cũng có một khoảng cách vô hình nào đó.

Con giận mẹ tại sao bắt con phải đi làm chứng minh thư một mình, phải chen chúc vất vả. Trong khi mấy đứa bạn có mẹ dẫn đi, gặp người quen nói nhờ một tiếng, thế là được làm ngay. “Mẹ cũng quen biết nhiều, mẹ dẫn con đi nói người ta một tiếng có phải sướng không”-tôi nói. Thế là mẹ quát ngay: “Mẹ chúng nó rảnh, còn mẹ mày không rảnh. Cái gì làm được thì tự đi làm, không phải nhờ vả ai”.

Mẹ bắt con phải để tóc dài, trong khi tóc mẹ cắt ngắn. Mẹ dặn cô chủ tiệm tóc không được cắt ngắn tóc con lên mà chỉ được tỉa phần dưới ngọn nếu như con đến cắt tóc. Con lý lẽ tại sao mẹ để tóc ngắn được còn con thì không. Mẹ không trả lời, chỉ bảo mẹ thích thế, con phải để tóc dài. Bởi vậy, con giận mẹ lúc nào cũng chỉ thích áp đặt mọi chuyện đối với con.

Con ghét mẹ tại sao ở bên ngoài mẹ luôn tươi cười, nói chuyện ngọt ngào với mọi người được. Còn về nhà lúc nào cũng là những lời la mắng, những việc gì mẹ muốn là chúng con phải làm ngay tức khắc, không được cãi lại.

Lớn lên chút nữa, con không cãi lại mẹ mà chỉ lầm lì. Về nhà là thu mình trong vỏ bọc, im lặng học bài, im lặng làm việc nhà, cái gì không thích thì vẫn cứ làm nhưng không tỏ một thái độ gì hết. Hễ mẹ mắng con sao ra đường thì mặt mũi tươi rói còn về nhà thì lầm lì, con cũng chẳng cãi lại, chỉ lầm bầm trong miệng: “Rõ ràng là mẹ con giống nhau mà tại sao lại chỉ mỗi mình bị mắng”. Con chỉ mong sao đậu đại học, được đi học xa, được tự do tung hoành sống đúng với cá tính và bản chất thật của con.

17 tuổi, con bước chân vào giảng đường đại học. Rõ ràng, mẹ phải vui lắm vì con đậu điểm cao vượt cả dự đoán của mẹ. Thế nhưng, trước mặt con, mẹ chỉ nói “Đậu đại học mới chỉ là bước đầu, chưa là cái gì cả, không được tự mãn sớm”.

Còn con, niềm vui được hòa nhập trong một môi trường sống mới, được tự do làm những điều mình thích, được là chính mình khiến bản thân lúc nào cũng hồ hởi và vui vẻ. Con không thường xuyên gọi điện về nhà, thậm chí nghe điện thoại mẹ gọi đến con cũng không vui vì lúc nào cũng chỉ là lời nhắc nhở con học hành, “học mà không tốt thì không xong với mẹ đâu”.

18 tuổi, biến cố lớn xảy đến với gia đình mình. Cả nhà vẫn giấu con là mẹ chỉ bị đau sơ sơ, không cần phải về thăm. Con nghe mọi người nói vậy thì cũng thờ ơ, vẫn vô tư cười nói với bạn bè như thường. Cho đến khi đứa bạn thân thấy vậy thì không đành lòng, bảo con rằng: “Nhà có mình mày con gái, lâu lâu mẹ mới đau, mày cũng phải về thăm mẹ đi chứ”. Con giật mình, mơ hồ nhận ra có điều gì đó khác lạ.

Bước chân vào viện gặp mẹ, con suy sụp hoàn toàn. Mẹ mạnh mẽ, hàng ngày “hét ra lửa” là thế mà giờ nằm một chỗ, chân tay không cử động được, sự sống và cái chết còn phải giành giật từng giây từng phút.

Con không quen nhìn thấy mẹ yếu đuối như thế bao giờ cả. Vậy mà có lúc mẹ tỉnh dậy, con thấy bàn tay còn cử động được của mẹ trong vô thức vuốt mái tóc dài của con. Hình như là mẹ vẫn biết con đang ngồi bên cạnh mẹ.

Chị đồng nghiệp chăm nuôi mẹ từ ngày đầu mẹ bị đau nói với con rằng, lúc tỉnh dậy mẹ vẫn vuốt tóc chị ấy và nói: “Cô vẫn hay kể rằng cô bắt em để tóc dài dù em không thích. Cô thích con gái cô hiền lành, thùy mị chứ đừng ngang bướng, cứng cỏi quá rồi lại khổ giống cô. Vả lại, lưng em bị gù, để tóc dài sẽ che được cái lưng xấu đó đi. Em đi học xa, chị thấy cô nhớ em lắm, suốt ngày kể chuyện về em cho chị nghe thôi”.

me-thuong-con-theo-cach-rieng.jpg
Ảnh minh họa: Đ.N.H

Lòng con nghẹn lại, ai bảo mẹ không chịu nói với con điều đó chứ. Con chỉ thấy ghét mẹ vì can thiệp cả vào chuyện tóc tai, ăn mặc của con. Con cố tình khòm lưng hơn nữa vì gặp ai mẹ cũng lôi cái lưng gù của con ra kể rồi dặn người ta nếu thấy nó đi khòm khòm thì đánh vào lưng nó 1 cái để nó đi thẳng lên.

Con chỉ thấy những lời dặn dò khô khan “phải cố mà học” của mẹ mà quên mất rằng đêm con thức học bài tới giờ nào thì mẹ cũng thao thức chẳng ngủ được tới giờ ấy. Con háo hức mong được quay lại trường gặp bạn bè mà bỏ qua ánh mắt thoáng buồn của mẹ mỗi lần thấy xe chở con chuyển bánh.

Con trách mẹ bỏ bê con cái mà không biết rằng mẹ muốn tập cho con tính tự lập từ nhỏ, những gì có thể làm được thì phải tự làm cho quen, không tạo thói quen hay nhờ vả người khác. Con không hiểu được nỗi lo canh cánh của mẹ là “Mẹ dạy chữ, con thì đốt sách”; con mình mà học dở thì biết nói với đồng nghiệp, với học trò sao đây khiến mẹ phải tạo áp lực lên vai con…

Nhớ lần 2 mẹ con đi viện, cô bệnh nhân giường kế bên đọc được bài viết của con đăng trên tập san của trường rồi khen con vừa ngoan vừa giỏi, ánh mắt mẹ sáng lấp lánh niềm tự hào. Nhưng vì bệnh tật, mẹ chỉ nói được câu “Con gái tôi nó…”. Chưa bao giờ mẹ khen con một lời.

Nếu không có một ngày con vô tình tìm giấy tờ trong tủ của mẹ thì con sẽ không biết được rằng, từng cái giấy khen, tấm ảnh hay bài báo viết về con, dù chỉ là một mẩu bé xíu thì mẹ vẫn giữ gìn cẩn thận trong một góc tủ. Con biết, nếu nói được nhiều hơn, có lẽ mẹ sẽ còn kể cho người ta nghe về con mẹ nhiều hơn nữa.

Cái tính nóng nảy và ngang bướng khiến con không ít lần gây mất lòng mọi người xung quanh. Có những lúc ngồi ngẫm lại, giật mình nhận ra hình như mẹ biết tính con giống mẹ, sợ con thiệt thòi nếu việc gì cũng thẳng toạc ra nên mới muốn con nhu mì, dịu dàng hơn.

Có lần, 2 đứa em con đùn đẩy nhau mãi chuyện thằng anh hay thằng em bế mẹ ra ngoài. Con giận chúng nó điên người, gồng mình bế thốc mẹ một hơi ra ghế dù người con lúc ấy chỉ có vỏn vẹn hơn 40 kg, suốt ngày đau ốm lả lướt như dải khoai héo. Lại giật mình, hình như con giống mẹ. Nói gì là phải làm ngay chứ để lâu là không thể chịu được.

Có lần, con vì buồn bực chuyện cơ quan mà quay ra nổi nóng, gây sự với cả nhà mình. Tới lúc ấy thì con mới hiểu tại sao ngày xưa mẹ chẳng mấy khi vui vẻ với chúng con được, bởi bao nhiêu là áp lực của công việc và gia đình đổ dồn lên đầu mẹ. Chỉ mới có những vướng mắc nho nhỏ trong công việc mà con đã không bình tĩnh nổi. Nghĩ lại, con thấy sức chịu đựng, sự mạnh mẽ của mẹ ngày ấy quả là phi thường.

Giờ mẹ nằm một chỗ, hàng ngày con ôm mẹ thủ thỉ: “Mẹ có thương con không?” là mẹ lại khóc. Hôm thì nói được tiếng “có”, hôm thì chẳng nói được tiếng nào. Nhưng nhìn vào mắt mẹ, con biết rằng mẹ thương con nhiều lắm.

Vậy mà từ nhỏ đến lớn, con chỉ biết trách móc mẹ là chủ yếu thôi phải không mẹ? Đã có lúc con từng nghĩ chắc mình là con rơi mẹ nhặt được ngoài đường nên mới không bao giờ ngọt ngào như những bà mẹ khác với con gái. Chỉ là mẹ thương và dạy con theo cách của riêng mẹ thôi đúng không?

Mọi người hay xót xa, thương con khổ vì phải chăm sóc mẹ nằm một chỗ. Thực lòng con chẳng thấy khổ đâu mẹ à, chỉ thấy thương mẹ nhiều hơn. Lẽ ra, mẹ còn làm được rất nhiều điều, còn phải tiến xa, được đi đây đi đó, cống hiến nhiều hơn chứ không phải là nằm một chỗ như thế này.

Chỉ cần nghĩ ngày xưa mẹ thức vì chúng con đau ốm suốt bao đêm, vậy con thức một vài hôm vì mẹ khó ngủ đã thấm thía gì? Cứ nghĩ rằng vẫn còn có mẹ để được chăm sóc hàng ngày cho mẹ đã là hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi. Dù rằng có đôi lúc con cũng thấy tủi thân vì nếu mẹ khỏe mạnh, có lẽ cuộc đời con sẽ khác hơn nhiều và sẽ được hưởng trọn vẹn những điều mà chỉ có mẹ và con gái mới dành được cho nhau.

Chợt nhớ tới lời của một bài hát mà con rất thích: “Trách gì nhau đời mình con gái. Con như mẹ trách thì trách ai…” Dù thế nào đi chăng nữa, thực lòng con cảm ơn mẹ vì đã là mẹ của con.

Có thể bạn quan tâm

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

null