Tháng Giêng theo mẹ ra đồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tháng Giêng mang theo những cơn gió se lạnh còn sót lại của mùa đông, hòa vào chút nắng dịu dàng của mùa xuân. Ngay sau Tết, mẹ tôi đã vội vàng ra đồng.

Dường như mẹ chẳng khi nào ngơi nghỉ, dù năm vừa mới sang hay đất trời còn vấn vương sắc đào hồng thắm.

Nhớ ngày đầu tiên theo mẹ ra đồng, tôi háo hức từ lúc mặt trời còn chưa ló rạng. Khi chú gà trống choai vừa cất tiếng gáy, mẹ đã dậy nhóm bếp, chuẩn bị đôi quang gánh. Tôi chạy lon ton phía sau, ngái ngủ nhưng lòng đầy tò mò. Vừa bước chân ra khỏi ngõ, tôi đã ngửi thấy mùi khói còn vương từ những ngày đốt đồng cuối năm, lẫn trong đó là mùi của đất sau mưa, ngai ngái. Khí trời sáng tháng Giêng thật khác, vừa se lạnh vừa trong trẻo, làm lòng người như chùng xuống, tĩnh lặng để cảm nhận sâu nhất sự chuyển mình của thiên nhiên. Trên con đường làng, mẹ đi trước, đôi vai gánh nặng nhưng bước chân vẫn vững vàng. Tôi chạy theo sau, thi thoảng cúi xuống nghịch vài cọng cỏ xanh non còn đọng sương đêm.

Đồng quê mùa này không rực rỡ như mùa lúa chín vàng, cũng không sẫm màu như ruộng vừa cày, mà khoác lên mình tấm áo nâu ẩm ướt, lấp ló sắc xanh của những mầm non vừa nhú. Mẹ chọn một khoảnh đất trống đặt đôi quang gánh xuống rồi bắt đầu công việc. Tôi lăng xăng giúp mẹ mang cuốc, gỡ những bụi cỏ dại bám trên bờ ruộng. Đôi bàn tay mẹ thoăn thoắt, khi thì cuốc đất, khi thì tỉ mẩn chọn hạt giống. Tôi ngồi bên cạnh, nghe mẹ kể về những ngày đầu làm ruộng, khi đất còn khô cằn, cây cỏ chẳng chịu mọc và cả sự kiên nhẫn mà người nông dân cần có để chờ đợi sự đơm hoa kết trái. Cánh đồng là nơi khởi nguồn của hy vọng. Cái mùi đất mới lật quyện với mùi cỏ dại làm tôi nhớ mãi, như một phần ký ức không thể phai mờ.

thang-gieng-theo-me-ra-dong.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Theo mẹ ra đồng không chỉ là đi chơi, mà còn là những bài học đầu tiên tôi được dạy về sự kiên nhẫn, về tình yêu lao động. Mẹ thường bảo: “Đất không phụ người siêng năng. Cứ gieo trồng bằng cả tấm lòng, đất sẽ trả lại những gì con xứng đáng”. Lúc nhỏ, tôi chỉ hiểu đơn giản rằng nếu chăm chỉ, tôi sẽ có những hạt lúa vàng ươm, những luống rau xanh ngắt. Nhưng lớn lên, tôi nhận ra lời mẹ còn sâu xa hơn thế. Mỗi mảnh ruộng mẹ chăm chút là một lời nhắc nhở rằng công sức không bao giờ là vô ích.

Cuộc sống giống như làm nông, phải kiên nhẫn, phải chăm sóc và đặt niềm tin vào những gì mình đã gieo trồng. Mẹ dạy tôi cách cầm cuốc, cách gieo hạt và cả cách chờ đợi. Không chỉ đợi ngày mầm non nhú lên mà còn là đợi những giấc mơ trưởng thành, những mùa xuân trong tâm hồn. Những thửa ruộng không chỉ là nơi mẹ gieo trồng, mà còn là nơi mẹ gửi gắm ước mơ, nơi mẹ dạy tôi về lòng biết ơn đối với những gì cuộc sống đã ban tặng.

Chiều buông xuống, mẹ con tôi gánh quang gánh trở về nhà. Trên đường, mẹ lại kể tôi nghe những câu chuyện của làng quê, của những mùa màng ngày trước. Tôi thích thú lắng nghe, đôi lúc chen vào vài câu hỏi ngây ngô khiến mẹ bật cười.

Theo mẹ ra đồng, tôi hiểu hơn giá trị của công sức lao động, tình yêu quê hương. Những ngày ấy trở thành một phần trong hành trang tuổi thơ tôi, để mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại dậy lên niềm tự hào về mảnh đất đã nuôi dưỡng mình trưởng thành.

Có thể bạn quan tâm

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Tác giả cùng người thân tại ngã ba biên. Ảnh: N.T.D

Tháng 2 nơi ngã ba biên

(GLO)- Khi vị Tết đã thấm đẫm trong từng câu chuyện, khi mùa xuân cạn nốt chén rượu đầy thì trên những nẻo biên cương, đất trời khoác lên mình tấm áo mới, rực rỡ và căng tràn nhựa sống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Cỏ mùa xuân

(GLO)- Tôi đi cùng chiều trên cánh đồng tươi xanh và mềm mượt cỏ. Bàn chân, ánh mắt và cả tâm hồn đều chạm vào sắc màu của loài cỏ biếc. Tôi nghiêng xuống thật gần, nghe mùa thức dậy căng đầy và xôn xao niềm nhớ.