Mùa hạ bình yên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Tháng 6, mùa hạ đã thành cánh cửa rộng toang. Tôi bắt đầu muốn gìn giữ cho mình một mùa hạ bình yên, thầm biết ơn khí trời cao nguyên độ này ban cho mình một mùa như sở nguyện.

mua-ha-binh-yen.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Những cơn mưa đã lăn xanh vào bờ bãi. Đất nâu đã đẫm lành. Dòng nhựa của mùa xuân hay mùa hạ thì cũng chảy như thế, nối mỏng vào ta những lằn ranh mà có khi bản thân chẳng hề hay. Tôi không còn biết phải diễn tả làm sao một mùa hạ như mình đang có. Đẹp lắm và cũng lạ lắm khi tỉnh dậy thấy gót chân mình khe khẽ lạnh. Mặt trời thì gần, nắng sớm còn xa.

Sưởi mình bằng một ly nước ấm, soi gương và đợi một nụ cười bình thường trở lại trên môi. Mấy bông loa kèn trên chiếc bàn nhỏ đã ngát hương vào giữa gian phòng, như vén màn đêm. Một màn đêm thổn thức vừa tan ra và bị mắc vào một ý nghĩ nào đó để rồi lãng quên.

Tự hỏi, ai đã dẫn lối cho tôi bước vào một mùa hạ như thế, nhất là trong những ngày tôi biết mình đang “chìm” dần xuống. Đó không phải là cảm giác thường khi mỗi lần thấy thân thể mình giống một cái cây trong chiều mưa lạnh: mẫn cảm và cũng đầy bí ẩn.

Lúc bình tâm nhất, tôi nhận ra mình đang sống những ngày-giống hệt lời một ai đó từng nói-chẳng khác gì một mảnh vườn mà không biết phải trồng gì lên đó, nhất định không chịu gieo một hạt giống cũ xuống mà hạt giống mới thì chưa cầm được trên tay. Muốn thiêu đốt những điều đã mòn nhưng ngọn lửa trên tim nến cũ chưa biết bén vào đâu. Vết thời gian hằng trở lại trong cái bí bách không được gọi tên của “mùa hè trở rét”.

Sau những ngày sống để được công nhận, sống để cố thể hiện giá trị của mình, sống để không bị bỏ lại phía sau, có phải chúng ta đã mệt? Hình như, tôi đang hiểu lầm chính mình. Vào cái ngày không còn đủ sức để chứng minh cho bất kỳ điều gì, những động lực bỏ người ta đi đâu mất, cả những điều trước kia từng làm mình hứng khởi giờ cũng nhạt dần, tôi xem đó là một bước lùi của bản thân.

Một ngày không mục tiêu, không kế hoạch, không dự định hay ấp ủ gì. Mọi thứ trở nên rời rạc, như một vết thương suốt ngày nằm yên giữa một khoảng lặng mê man. Nhưng dù sao, tôi biết, thời khắc đó không sớm thì muộn, cũng sẽ diễn ra. Và, tôi gọi đó là phút “xô dạt của mùa hè”.

Ai biết được người ta vẫn có thể sống thật tròn đầy trong những giờ phút xô dạt như thế. Không cần phải trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình, tôi muốn sống thật hơn, đúng với bản thể, cái mà cha mẹ đã ban cho. Cho phép mình thi thoảng được dửng dưng, được bất tín, được nhạt nhòa hay bất kỳ một tính từ nào mà người khác gán cho. Cũng cho phép mình không giải thích hoặc ra hiệu cho ai tới gần bên an ủi. Tôi muốn tồn tại, không phải cho thế giới ngoài kia, mà chỉ cho chính mình. Sống, yêu thương hay viết… đều như thế. Muốn thật một lần, cho tất cả.

Như hạt mầm phong kín bởi lớp vỏ của sương mờ, phải từ lạnh im và những rời vỡ bên trong thì mới nứt nẩy, tôi chờ những ban sơ khởi lên trong tim mình từ một lặng lẽ chơi vơi như thế. Một lần nằm bệnh giữa đêm, một lần vắng mặt cho những lao xao, ắt phải có một lần như thế để mình ơn hết những gì đang hiện diện bên trong mình, những gì thân thuộc và bình thường nhất.

Mùa hạ của thế gian vẫn cứ nhuần nhị và tươi mới theo một lẽ nào đó, như thể “Ta nhìn vào sương tan/thấy lòng mình trong vắt”. Còn tôi cũng vừa hiểu ra rằng, người ta thường tỉnh thức không phải trong lúc đi trên một con đường ngập tràn ánh sáng, mà tỉnh thức đúng vào cái thời khắc chìm dần trong một khoảng tối mà không ai kịp có mặt để nâng mình dậy, trừ chính bản thân ta.

Có thể bạn quan tâm

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

null