Mùa hạ bình yên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Tháng 6, mùa hạ đã thành cánh cửa rộng toang. Tôi bắt đầu muốn gìn giữ cho mình một mùa hạ bình yên, thầm biết ơn khí trời cao nguyên độ này ban cho mình một mùa như sở nguyện.

mua-ha-binh-yen.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Những cơn mưa đã lăn xanh vào bờ bãi. Đất nâu đã đẫm lành. Dòng nhựa của mùa xuân hay mùa hạ thì cũng chảy như thế, nối mỏng vào ta những lằn ranh mà có khi bản thân chẳng hề hay. Tôi không còn biết phải diễn tả làm sao một mùa hạ như mình đang có. Đẹp lắm và cũng lạ lắm khi tỉnh dậy thấy gót chân mình khe khẽ lạnh. Mặt trời thì gần, nắng sớm còn xa.

Sưởi mình bằng một ly nước ấm, soi gương và đợi một nụ cười bình thường trở lại trên môi. Mấy bông loa kèn trên chiếc bàn nhỏ đã ngát hương vào giữa gian phòng, như vén màn đêm. Một màn đêm thổn thức vừa tan ra và bị mắc vào một ý nghĩ nào đó để rồi lãng quên.

Tự hỏi, ai đã dẫn lối cho tôi bước vào một mùa hạ như thế, nhất là trong những ngày tôi biết mình đang “chìm” dần xuống. Đó không phải là cảm giác thường khi mỗi lần thấy thân thể mình giống một cái cây trong chiều mưa lạnh: mẫn cảm và cũng đầy bí ẩn.

Lúc bình tâm nhất, tôi nhận ra mình đang sống những ngày-giống hệt lời một ai đó từng nói-chẳng khác gì một mảnh vườn mà không biết phải trồng gì lên đó, nhất định không chịu gieo một hạt giống cũ xuống mà hạt giống mới thì chưa cầm được trên tay. Muốn thiêu đốt những điều đã mòn nhưng ngọn lửa trên tim nến cũ chưa biết bén vào đâu. Vết thời gian hằng trở lại trong cái bí bách không được gọi tên của “mùa hè trở rét”.

Sau những ngày sống để được công nhận, sống để cố thể hiện giá trị của mình, sống để không bị bỏ lại phía sau, có phải chúng ta đã mệt? Hình như, tôi đang hiểu lầm chính mình. Vào cái ngày không còn đủ sức để chứng minh cho bất kỳ điều gì, những động lực bỏ người ta đi đâu mất, cả những điều trước kia từng làm mình hứng khởi giờ cũng nhạt dần, tôi xem đó là một bước lùi của bản thân.

Một ngày không mục tiêu, không kế hoạch, không dự định hay ấp ủ gì. Mọi thứ trở nên rời rạc, như một vết thương suốt ngày nằm yên giữa một khoảng lặng mê man. Nhưng dù sao, tôi biết, thời khắc đó không sớm thì muộn, cũng sẽ diễn ra. Và, tôi gọi đó là phút “xô dạt của mùa hè”.

Ai biết được người ta vẫn có thể sống thật tròn đầy trong những giờ phút xô dạt như thế. Không cần phải trở thành một phiên bản tốt nhất của chính mình, tôi muốn sống thật hơn, đúng với bản thể, cái mà cha mẹ đã ban cho. Cho phép mình thi thoảng được dửng dưng, được bất tín, được nhạt nhòa hay bất kỳ một tính từ nào mà người khác gán cho. Cũng cho phép mình không giải thích hoặc ra hiệu cho ai tới gần bên an ủi. Tôi muốn tồn tại, không phải cho thế giới ngoài kia, mà chỉ cho chính mình. Sống, yêu thương hay viết… đều như thế. Muốn thật một lần, cho tất cả.

Như hạt mầm phong kín bởi lớp vỏ của sương mờ, phải từ lạnh im và những rời vỡ bên trong thì mới nứt nẩy, tôi chờ những ban sơ khởi lên trong tim mình từ một lặng lẽ chơi vơi như thế. Một lần nằm bệnh giữa đêm, một lần vắng mặt cho những lao xao, ắt phải có một lần như thế để mình ơn hết những gì đang hiện diện bên trong mình, những gì thân thuộc và bình thường nhất.

Mùa hạ của thế gian vẫn cứ nhuần nhị và tươi mới theo một lẽ nào đó, như thể “Ta nhìn vào sương tan/thấy lòng mình trong vắt”. Còn tôi cũng vừa hiểu ra rằng, người ta thường tỉnh thức không phải trong lúc đi trên một con đường ngập tràn ánh sáng, mà tỉnh thức đúng vào cái thời khắc chìm dần trong một khoảng tối mà không ai kịp có mặt để nâng mình dậy, trừ chính bản thân ta.

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

null