Đi giữa vòm xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi chia xa phố núi thương yêu với dặm dài những nỗi nhớ, dặm dài những trảng xanh. Trong ký ức chưa xa, phố điệp trùng thông kim, ban trắng, bằng lăng tím, muồng vàng… cho tôi ngợp ngời nhung nhớ những thênh thang phóng khoáng mà hiền hòa của đất trời quê hương.

Nỗi nhớ ấy, với tôi, dẫu đi bao xa, chưa bao giờ vơi rớt ở phía sau.

Tôi luôn tin, bằng một cách màu nhiệm nào đó, khởi nguyên của thế gian này bắt đầu từ những chiếc lá, kết nối của vũ trụ này bền chặt từ những chiếc lá, khi sự sống của con người xuất hiện lần đầu tiên trên hành tinh xanh.

Niềm yêu cây cỏ lá hoa, sự bình yên an nhiên trước màu xanh diệp lục, nỗi khát khao hy vọng ánh lên qua vòm cây kẽ lá lấp lóa dưới ánh mặt trời và cả những xao động run rẩy, nhu nhú từ mầm xanh.

579658643-2899118823606743-2683785034924139268-n.jpg
Những khoảng xanh thân thương, dung dị. Ảnh: Duy Lê

Chính vì quá quen thuộc nên ta không còn để ý nữa. Rồi khi môi trường, cuộc sống trong phút chốc đổi thay, ta bàng hoàng nhận ra, sắc lá bồi hồi như cắt cứa, như thao thiết chạm vào đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn một nỗi niềm xanh.

Phố của tôi, chưa xa, trong mùa heo may những tháng cuối năm là se sắt những cơn lạnh thấm tê bàn tay, cánh mũi và đôi gò má, ấy thế mà người ta vẫn thấy khoan khoái dễ chịu khi giấu mình trong tấm áo bông, thung thăng trên phố chiều đông để hít hà mùi lá thông nồng ấm đã chuyển sang màu nâu trầm của đất. Thênh thang nhớ, khi cái lạnh đầu mùa đã vít chặt hương núi đồi quen thuộc, đã ủ ngấu cho ai “má đỏ môi hồng”, cho ai “mắt ướt da mềm” như thứ men say.

Tôi chia xa phố núi thương yêu với dặm dài những nỗi nhớ, dặm dài những trảng xanh. Và tôi đã thấy sống mũi mình cay cay khi bắt gặp hàng me xanh thâm nghiêm, vững chãi của xứ cát bỏng nắng rang mở ra ngút tầm mắt, ngân nga vòm xanh thanh thản trên nền trời, bên bãi dừa tung tăng sóng đuổi. Một sắc màu thân thiện biết bao nhiêu! Với tôi, và có lẽ nhiều người nữa, đó là sự đắp bù, là niềm an ủi, là sự cân bằng.

Tôi đã ngẫm ra điều giản dị ấy khi đi giữa vòm xanh trong ngôi trường mới. Lặng im của những gốc xoài cổ thụ sao xôn xao nhiều lời tha thiết thế, cả sắc xanh dương liễu biêng biếc lấp loá nắng trưa, cả nụ ngọc lan trắng muốt nhưng nhức giấu vào đâu nỗi hương thầm. Và tôi đã ngạc nhiên, không lý giải được khi đứng trước một cây chay cao lớn trong khuôn viên trường học. Mộc mạc dân dã ư, hay trầm sâu văn hóa, hay đơn giản tán cây tròn đẹp mang đến một cảm giác an lành, thư thả?

515440488-2767376873447606-6898559801413470273-n.jpg
Phố núi những tháng cuối năm là se sắt những cơn lạnh thấm tê bàn tay. Ảnh: Duy Lê

Bây giờ, mỗi ngày đi ngang qua nó, tôi đã thôi không còn băn khoăn nữa, như thể đó là sự hiện diện của một niềm tin, một sự đồng cảm, một sự quen thuộc không cần cắt nghĩa, như thể nó cũng là cây chay choai choai trong mảnh vườn xưa nhỏ của nhà tôi, lặng lẽ rụng lá, lặng lẽ kết trái không ngờ vào một sớm mùa thu không còn tôi đứng ngắm.

Được sống trong không gian đô thị xanh, đó là niềm hạnh phúc của con người hiện đại. Sự tiện nghi, thoải mái không thể tước đi nhu cầu giao hòa, kết nối thiên nhiên như một mạch nguồn bền chặt. Dẫu ta biết rằng, thế giới hiện đại này luôn bất định. Bất định như cách mọi thứ bị đảo tung sau một đêm bão cuồng.

Lần đầu tiên trong đời tôi, thứ mùi nhựa gỗ, mùi lá cây vốn trầm ấm mà thanh mát, vốn luôn có thể làm dịu đầu óc và thư thái tâm hồn, vào buổi sáng hôm đó, lại cay nồng đến thế. Những vòm me xanh non, những tán bàng già thẫm đồng loạt chuyển màu sau một đêm cuồng phong giày vò cào xé. Đi giữa những hàng cây khẳng khiu trơ trọi đượm màu “quan san” hiu hắt, có ai đau đáu mong chờ, đếm thầm, từng ngày từng ngày những chớm xanh trở mình hồi sinh.

Nếu thấu suốt mưa giông gió bão là những bất trắc đắng cay thì lẽ hẳn nhiên sau cơn mưa trời lại sáng. Như điều mà thi sĩ Ý Nhi đoán chắc: “Em thấy cơn mưa rắc hạt xuống khoảng sân/ Nếu hạt nảy mầm/sẽ có lá trong suốt/nếu mầm thành cây/sẽ có nhánh cành trong suốt/nếu cây đơm hoa/sẽ có cánh mềm trong suốt/nếu hoa tụ quả/ta sẽ có những hạt trong ngần nước mắt”. Có gì lạ đâu, “còn da lông mọc, còn chồi nảy cây”!

Cuộc đời luôn dung chứa những đối cực bất ngờ, mong manh và mãnh liệt, lụi tàn và tái sinh, khổ đau và hạnh phúc. Đi hết hành trình nào, dẫu có lúc mệt nhoài, khắc khoải, hoang mang, thì niềm tin luôn nâng đỡ ta, như màu lá xanh hy vọng, tha thiết chân thành như chiếc lá phải xanh.

Bây giờ, đã hơn một tháng sau cơn bão lịch sử. Bây giờ, thì tôi biết: Thời gian có màu… xanh. Khắp nơi, lá đã qua một một mùa bàng hoàng, dữ dội, kiêu hãnh trổ mầm non, ran ríu nở những búp nõn, những vòm xanh đã hồi sinh trong hân hoan đất trời và lòng người.

Có đôi chim sâu đậu trên nhánh chay chia hai màu, một màu xanh non như nét cọ mới phết lên nền trời, một màu xanh thẫm kiên cường còn trụ lại sau bão giông. Những dãy bàng, lá vừa nhú lên cứng cáp như đàn hạc giấy từ đâu tụ hết đầy cành. Và tha thiết, những nụ mai vàng trên cung đường mưa lất phất, ngơ ngác lẫn vội vàng trổ sớm một mùa bông…

Sự hồi sinh trong muôn hình cảnh sắc luôn mang đến một cảm giác yên bình. Như một niềm tin, đủ nhẫn nại và bền bỉ, màu xanh không bao giờ mất đi, nó luôn là màu của hiện tại. Ít nhất là trong lòng người xa quê nhớ núi như tôi, màu xanh ấy như chiếc lá “thuộc bài” tháng năm xưa ép vào trang vở học trò, một hôm nào tình cờ lật giở, còn đượm mùi và nét lá tươi nguyên.

Có thể bạn quan tâm

Tranh của họa sĩ Trịnh Tuân.

Khởi nguồn của yêu thương…

(GLO)- Cứ vào tháng 10, bên thềm ngày 20, không khí từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ công sở, trung tâm thương mại, trường đại học đến các điểm công cộng dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày. Những chàng trai ghé tiệm hoa chọn những bông hoa hồng tươi thắm.

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

null