Một thời hương mía…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Ngày trước, mía là cây xóa đói giảm nghèo hiệu quả nhất ở Quảng Ngãi. Tôi đã đi qua quãng đời thơ ấu ngập tràn hương mía và những lời đồng dao rộn rã suốt mùa trăng. Để rồi khi những tia nắng hanh hao báo mùa xuất hiện, khi “mía ngọt dần lên ngọn”, lòng tôi lại chùng lắng bao cảm xúc. Do đặc điểm thời tiết và thổ nhưỡng của vùng duyên hải miền Trung, thường tháng 6 âm lịch, quê tôi mới đến mùa thu hoạch mía. Lúc này, khắp các cánh đồng, triền bãi, những ruộng mía đã bắt đầu khô nẻ, lá ngả màu bạc, xào xạc trước gió. Trong khoảng vắng bao la, trộn lẫn hương thơm của cỏ hoa ven bờ là vị ngọt của đường mía phảng phất trên tay trẻ chăn bò.

mot-thoi-huong-mia.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Không rõ từ khi nào cây mía được trồng ở quê tôi, chỉ biết trong bộ sách “Đại Nam thực lục” do Quốc sử quán triều Nguyễn biên soạn cho thấy, việc trồng mía và làm đường đã rất thịnh từ thời các vua đầu triều Nguyễn. Thời ấy, triều đình định lệ hàng năm mua đường với số lượng lớn, có năm hơn trăm vạn cân, để triều đình dùng và xuất khẩu. Nhất là khi người Minh Hương (bên Trung Quốc) từ Cổ Lũy lên định cư, hình thành phố Thu Xà, kinh doanh nhiều thứ, trong đó đường và kẹo gương. Cũng tại đây, trong các tài liệu cũ còn lưu, dân bản địa mở xưởng chế biến đường. Đường được rút mật để có sản phẩm đường tinh chất, tạo ra các đặc sản mà ngày nay chúng ta vẫn nghe nhắc đến như: đường phèn, đường phổi, kẹo gương... Các loại đường này đem bán, còn mật được xem như thứ phẩm chỉ dùng làm nguyên liệu kết dính, gọi là “tam hợp chất” (gồm vôi, cát, mật) để xây tường, đắp cột khi chưa có xi măng.

Mía là loại cây công nghiệp mang lại giá trị kinh tế cao nên một thời, nghề mía đường quê tôi rất phát triển. Có đến 2 nhà máy sản xuất đường được xây dựng, kinh doanh hiệu quả, tạo việc làm cho hàng trăm công nhân. Từ đó, diện tích đất canh tác cây mía được mở rộng. Công việc chế biến đường thủ công, tự phát không còn hoạt động. Đến mùa thu hoạch, thay vì vác từng bó hay dùng xe bò đưa về nhà thì nay chỉ cần chất đống trên bờ, xe của công ty mía đường sẽ tới thu mua.

Một hôm, ghé nhà người quen trong làng, tôi bất ngờ trước không gian xưa cũ vẫn còn tồn tại bên góc vườn: căn chòi mái lá đã mục, bộ trục dùng để quay ép, chiếc nồi to và bếp lò đắp bằng đất sét đã lở lói, trơ cốt tre. Tôi chăm chú nhìn, hồi tưởng khung cảnh rộn ràng, tấp nập ép mía lấy mật, làm đường. Tôi nghĩ đến những con trâu vừa nhai cỏ vừa kéo bộ hàng xoay quanh cần trục cố định. Tôi nhớ đến những muỗng đường đen, thành quả cuối cùng và không thể quên từng ánh mắt nụ cười của các cô chú khi sản lượng đường cao hơn dự kiến.

Có một loại đường dẻo ngọt từ mía mà ai sinh ra và lớn lên ở vùng quê trồng mía chắc chắn rành, đấy là đường non. Nước mía ép được, cho vào nồi to đun lửa, người ta có thể bỏ thêm vôi bột. Khi sôi, vớt sạch bọt bẩn, múc qua nồi khác cho lắng cặn rồi tiếp tục nấu. Đường non là sản phẩm thu được khi nước mía nấu chưa đến độ chín để kết tinh, vẫn còn dẻo thơm, sánh quyện. Từ việc chắt chiu, cẩn trọng từng công đoạn để tạo đường mà ở quê tôi xuất hiện nhiều câu ca dao đầy hàm ý: “Nước mía trong cũng thắng thành đường/Anh thương em thì anh biết chớ thói thường ai hay”.

Quê tôi được mệnh danh là xứ mía, không ngoa chút nào. Nhưng mà trước đây thôi, chứ hiện nay, nghề mía đường đã dần mai một. 5 năm trước, 1 trong 2 nhà máy đường nổi tiếng của tỉnh ngừng hoạt động, nhà máy còn lại không còn năng suất như thời “vàng son” nữa. Nhiều cán bộ, công nhân được điều động lên Nhà máy Đường An Khê (tỉnh Gia Lai) làm việc. Và dĩ nhiên, đất trồng mía đã chuyển đổi cơ cấu, canh tác hoa màu hoặc loại cây lâu năm khác.

Một lần về quê, ngang qua cánh đồng thấy chiếc chòi canh mía bỏ hoang, cạnh đấy khóm mía xác xơ ngọn lá, tôi biết ngành mía đường đã hết thời. Còn đâu tiếng gọi nhau ra đồng bẫy chim mía; còn đâu những đoàn xe nối nhau chở mía về nhà máy; còn đâu vị đường non sánh quyện lan tỏa, nồng nàn? Tôi thấy lòng trĩu nặng những ưu tư, chợt vang vọng đâu đây lời thơ quen thuộc: “Nhớ quê hương dâu xanh, mía ngọt/Mai đường thơm chiều óng ánh tơ vàng” (Tế Hanh).

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

null