Một thời hương mía…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Ngày trước, mía là cây xóa đói giảm nghèo hiệu quả nhất ở Quảng Ngãi. Tôi đã đi qua quãng đời thơ ấu ngập tràn hương mía và những lời đồng dao rộn rã suốt mùa trăng. Để rồi khi những tia nắng hanh hao báo mùa xuất hiện, khi “mía ngọt dần lên ngọn”, lòng tôi lại chùng lắng bao cảm xúc. Do đặc điểm thời tiết và thổ nhưỡng của vùng duyên hải miền Trung, thường tháng 6 âm lịch, quê tôi mới đến mùa thu hoạch mía. Lúc này, khắp các cánh đồng, triền bãi, những ruộng mía đã bắt đầu khô nẻ, lá ngả màu bạc, xào xạc trước gió. Trong khoảng vắng bao la, trộn lẫn hương thơm của cỏ hoa ven bờ là vị ngọt của đường mía phảng phất trên tay trẻ chăn bò.

mot-thoi-huong-mia.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Không rõ từ khi nào cây mía được trồng ở quê tôi, chỉ biết trong bộ sách “Đại Nam thực lục” do Quốc sử quán triều Nguyễn biên soạn cho thấy, việc trồng mía và làm đường đã rất thịnh từ thời các vua đầu triều Nguyễn. Thời ấy, triều đình định lệ hàng năm mua đường với số lượng lớn, có năm hơn trăm vạn cân, để triều đình dùng và xuất khẩu. Nhất là khi người Minh Hương (bên Trung Quốc) từ Cổ Lũy lên định cư, hình thành phố Thu Xà, kinh doanh nhiều thứ, trong đó đường và kẹo gương. Cũng tại đây, trong các tài liệu cũ còn lưu, dân bản địa mở xưởng chế biến đường. Đường được rút mật để có sản phẩm đường tinh chất, tạo ra các đặc sản mà ngày nay chúng ta vẫn nghe nhắc đến như: đường phèn, đường phổi, kẹo gương... Các loại đường này đem bán, còn mật được xem như thứ phẩm chỉ dùng làm nguyên liệu kết dính, gọi là “tam hợp chất” (gồm vôi, cát, mật) để xây tường, đắp cột khi chưa có xi măng.

Mía là loại cây công nghiệp mang lại giá trị kinh tế cao nên một thời, nghề mía đường quê tôi rất phát triển. Có đến 2 nhà máy sản xuất đường được xây dựng, kinh doanh hiệu quả, tạo việc làm cho hàng trăm công nhân. Từ đó, diện tích đất canh tác cây mía được mở rộng. Công việc chế biến đường thủ công, tự phát không còn hoạt động. Đến mùa thu hoạch, thay vì vác từng bó hay dùng xe bò đưa về nhà thì nay chỉ cần chất đống trên bờ, xe của công ty mía đường sẽ tới thu mua.

Một hôm, ghé nhà người quen trong làng, tôi bất ngờ trước không gian xưa cũ vẫn còn tồn tại bên góc vườn: căn chòi mái lá đã mục, bộ trục dùng để quay ép, chiếc nồi to và bếp lò đắp bằng đất sét đã lở lói, trơ cốt tre. Tôi chăm chú nhìn, hồi tưởng khung cảnh rộn ràng, tấp nập ép mía lấy mật, làm đường. Tôi nghĩ đến những con trâu vừa nhai cỏ vừa kéo bộ hàng xoay quanh cần trục cố định. Tôi nhớ đến những muỗng đường đen, thành quả cuối cùng và không thể quên từng ánh mắt nụ cười của các cô chú khi sản lượng đường cao hơn dự kiến.

Có một loại đường dẻo ngọt từ mía mà ai sinh ra và lớn lên ở vùng quê trồng mía chắc chắn rành, đấy là đường non. Nước mía ép được, cho vào nồi to đun lửa, người ta có thể bỏ thêm vôi bột. Khi sôi, vớt sạch bọt bẩn, múc qua nồi khác cho lắng cặn rồi tiếp tục nấu. Đường non là sản phẩm thu được khi nước mía nấu chưa đến độ chín để kết tinh, vẫn còn dẻo thơm, sánh quyện. Từ việc chắt chiu, cẩn trọng từng công đoạn để tạo đường mà ở quê tôi xuất hiện nhiều câu ca dao đầy hàm ý: “Nước mía trong cũng thắng thành đường/Anh thương em thì anh biết chớ thói thường ai hay”.

Quê tôi được mệnh danh là xứ mía, không ngoa chút nào. Nhưng mà trước đây thôi, chứ hiện nay, nghề mía đường đã dần mai một. 5 năm trước, 1 trong 2 nhà máy đường nổi tiếng của tỉnh ngừng hoạt động, nhà máy còn lại không còn năng suất như thời “vàng son” nữa. Nhiều cán bộ, công nhân được điều động lên Nhà máy Đường An Khê (tỉnh Gia Lai) làm việc. Và dĩ nhiên, đất trồng mía đã chuyển đổi cơ cấu, canh tác hoa màu hoặc loại cây lâu năm khác.

Một lần về quê, ngang qua cánh đồng thấy chiếc chòi canh mía bỏ hoang, cạnh đấy khóm mía xác xơ ngọn lá, tôi biết ngành mía đường đã hết thời. Còn đâu tiếng gọi nhau ra đồng bẫy chim mía; còn đâu những đoàn xe nối nhau chở mía về nhà máy; còn đâu vị đường non sánh quyện lan tỏa, nồng nàn? Tôi thấy lòng trĩu nặng những ưu tư, chợt vang vọng đâu đây lời thơ quen thuộc: “Nhớ quê hương dâu xanh, mía ngọt/Mai đường thơm chiều óng ánh tơ vàng” (Tế Hanh).

Có thể bạn quan tâm

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

null