Ngoái nhìn thương nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

ngoai-nhindd.jpg
Ảnh minh họa

Lần nào cũng vậy, mình đều ngoái đầu nhìn thật lâu, thật lâu như để thu gọn vào tầm mắt tất cả những thương yêu, những ân nghĩa đã gói ghém trong cả chặng đường dài. Cũng chẳng biết vì lẽ gì mà lần nào cái ngoái đầu vô thức ấy đều khiến trái tim như đập nhanh hơn một nhịp. Những bâng khuâng. Những man mác. Những cảm xúc không cung bậc, không hình hài, không rõ nét. Tất cả khiến cho mình như thương, như nhớ, như một nỗi buồn không gọi thành tên, như một chút vui hanh hao niềm hạnh ngộ.

Có lẽ vì thói quen vẫn luôn là điều khó bỏ, mình tự nhủ. Mà thói quen, nói thì nghe đơn giản vậy thôi, nhưng thói quen ấy lại được khắc ghi, lại được vun đắp bằng bao cảm xúc, bằng bao nhung nhớ. Nơi góc phố nhỏ ấy, nơi ngôi nhà ba tầng cũ kĩ, mái nhà trầm mặc phôi pha theo năm tháng, tường nhà lấm tấm những rong rêu ấy như đang thầm thì kể cho mình những câu chuyện đậm sâu bao ân tình, nghĩa cử. Nơi ấy, nâng niu bước chân khờ khạo, ngây ngô của mình từ những ngày chập chững bước vào đời. Nơi ấy, là chốn đi - về mỗi ngày của mình đã hơn hai mươi năm có lẻ. Và cũng nơi ấy, mình chẳng đếm được đã bao nhiêu chiều muộn đứng trên ban công nhìn về hàng cây bằng lăng phía trước đều đặn bốn mùa lặng lẽ trút lá, lặng lẽ đâm chồi, lặng lẽ đơm bông, lặng lẽ khoe sắc mà lan man nghĩ về nhịp chuyển vần vĩnh cửu của thời gian.

Mình yêu góc phố ấy, yêu con đường nho nhỏ rất đỗi khiêm nhường, yêu những tán cây bằng lăng dọc bên đường đến mùa trổ hoa tim tím vun tròn no đủ, yêu cả dáng cành cây khẳng khiu gầy guộc khi trút lá đẹp vẻ phong trần, khoáng đạt, đợi đến xuân về bung rộ những non xanh.

Nhưng giờ đây, góc phố nhỏ, ngôi nhà thẫm màu thời gian và hàng cây bằng lăng tưởng chừng vô tri vô giác ấy đã trở thành khoảng nhớ đầy vơi. Mỗi lần ngang qua mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại. Cái ngoái đầu đến vô thức ấy của mình khiến cậu con trai ví von, tuổi già thường quá khứ để trước mặt, tương lai để sau lưng. Ừ, hẳn là mình không còn trẻ, hẳn là mình đang già. Thành ra, chỉ cần một cơn gió ngang qua, chỉ cần cơn mưa ầm ào nặng hạt, hay chỉ cần thoáng qua góc phố thân quen, chỉ cần một câu chuyện kể của những ngày chưa xưa mấy là lòng lại bất chợt miên man. Như hoài niệm. Như đồng cảm. Như lưu luyến. Chẳng phải ở độ tuổi này mình trăn trở suy tư hơn, “gừng càng già càng cay” hơn, mà đơn giản là như lắng lại, điềm tĩnh hơn trước những vui, buồn, những đổi thay của dòng chảy cuộc sống, như trân quý biết bao những tháng năm buồn vui, những tháng năm ghi dấu những ân tình chẳng thể nào đong, chẳng thể nào đếm được.

Mình nhận ra, cuộc sống vốn ẩn chứa biết bao điều nhỏ bé đơn sơ mà soi lòng vào thấy bình yên, thân thuộc. Như góc phố nhỏ và hàng cây bằng lăng vẫn bốn mùa lặng lẽ, còn cuộc sống như vốn dĩ phải thế, vẫn miên man chảy, chảy mãi. Như cái ngoái đầu vô thức mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ kia mãi là sợi dây neo đậu, nuôi dưỡng cho mình biết bao cảm xúc. Biết bao mênh mang, dạt dào kỷ niệm và cả nhớ nhung, thương mến những tháng ngày đã cũ. Biết bao chờ đợi, hy vọng cho những tháng năm nay và những tháng năm sau, sau nữa cũng đong đầy thêm những ân nghĩa khó phai.

Mỗi khi mình ngoái nhìn lại căn nhà cũ kĩ, ngoái nhìn lại con đường nhỏ, ngoái nhìn hàng cây bằng lăng đang mùa hoa, ngoái nhìn một khoảng trời, một góc phố, ấy là khi trái tim đang rung lên. Dù chầm chậm ngoái nhìn thật lâu hay trong vội vã, mình cũng đã lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp của đất trời và của chính trái tim mình. Giống như hàng cây bằng lăng nơi góc phố đang khoe sắc tím mộng mơ ấy, theo tháng, theo ngày rất dễ phai. Hôm nay thắm đấy, nồng đấy, tươi đấy, nhưng ngày mai đã phai, đã nhạt rồi. Chỉ những ký ức và cảm xúc về hàng cây bằng lăng ấy trong mình mới thật bền lâu, như một mùi hương, như một màu hoa, mãi trở về trong thương nhớ.

Thành ra, góc phố nhỏ và hàng cây bằng lăng tưởng chừng vô tri vô giác ấy mãi trở thành khoảng nhớ đầy vơi, mãi như một mùi hương, như một màu hoa trở về trong mình bao thương nhớ. Nhưng rồi, mai kia, nào đâu chỉ góc phố nhỏ, khoảng trời nhỏ kia, sẽ còn thêm những nơi, những chốn cũng sẽ đi vào miền nhớ. Dù thế nào, mình vẫn tự nhủ lòng, sau mỗi ngày sẽ luôn là gió mới, nắng mới. Chỉ là những ân tình, những nhớ thương sẽ mãi không bao giờ cũ. Như góc phố kia, như khoảng trời kia, như hàng cây bằng lăng kia, vẫn mãi theo mình về trong ký ức để thức dậy những xôn xao.

Theo NGUYÊN PHÚC (baokontum.com.vn)

Có thể bạn quan tâm

El Condor Pasa - Một điệu hồn dân ca

El Condor Pasa - Một điệu hồn dân ca

(GLO)- Trong một dịp tình cờ, tôi may mắn được nghe nghệ sĩ guitar cổ điển Vũ Đức Hiển độc tấu bài El Condor Pasa. Tôi đã bước vào bài ca hay bài ca đó đi vào thế giới thanh âm trong tôi với tư thế án ngự và chiếm hữu đầy ám ảnh.

Mùa dã quỳ về

Mùa dã quỳ về

(GLO)- Cuối tháng 10, trời cao nguyên biếc trong, thấp thoáng chùm mây trắng dạo chơi cùng nắng vàng. Vạt cỏ đuôi chồn bên lối xuống rẫy cà phê đã cao ngút mắt, nương mình theo gió. Nhìn vạt dã quỳ thắm xanh màu lá, lòng tôi thấp thỏm mong ngóng sắc vàng mùa hoa.

Tranh của họa sĩ Trịnh Tuân.

Khởi nguồn của yêu thương…

(GLO)- Cứ vào tháng 10, bên thềm ngày 20, không khí từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ công sở, trung tâm thương mại, trường đại học đến các điểm công cộng dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày. Những chàng trai ghé tiệm hoa chọn những bông hoa hồng tươi thắm.

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

null