Mật ngọt trước hiên nhà

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Một tổ ong như cả thế giới thu nhỏ-nơi hàng trăm, hàng ngàn cá thể sinh sống trong một trật tự kỳ diệu, hài hòa. Không hỗn loạn, không tranh giành, mỗi chú ong đều tận tụy với vai trò của mình, gắn kết với nhau như những nốt nhạc hòa thành một giai điệu chung nhịp nhàng, bền vững và đầy ý nghĩa. Ong chúa là linh hồn của cả đàn, cần mẫn duy trì sự sống, mỗi ngày sinh ra hàng ngàn mầm non mới.

Ong thợ là những chiến binh không biết mỏi mệt, gánh trên vai muôn vàn trách nhiệm xây tổ, gom mật, nuôi dưỡng ấu trùng và kiên cường bảo vệ ngôi nhà bé nhỏ của mình. Còn ong đực, dù chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại góp phần vào sự tiếp nối của cả bầy, như một nốt trầm lặng lẽ trong bản hòa ca bất tận.

mat-ngot-truoc-hien-nha.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Tổ ong như một kiệt tác của thiên nhiên. Những tầng sáp vàng óng ánh xếp chồng lên nhau. Từng ô nhỏ ngay ngắn như những viên gạch dựng xây một tòa thành kiên cố. Mỗi sớm mai, khi ánh mặt trời rót nhẹ xuống hiên nhà, tôi lại thấy tổ ong lớn hơn hôm qua một chút, vững chãi hơn một chút, như thể những nghệ nhân bé nhỏ ấy vẫn miệt mài thêu dệt giấc mơ mật ngọt của riêng mình-một giấc mơ được viết nên bằng những đôi cánh mỏng manh nhưng chứa đựng trong đó sức mạnh của thời gian, của sự tận tụy không bao giờ ngơi nghỉ.

Những giọt mật bên trong tổ cũng lặng lẽ căng tròn, thấm đẫm hương thơm của ngàn vạn loài hoa. Mật ong óng ả như hổ phách, lấp lánh dưới ánh mặt trời, là thành quả của những ngày dài lao động không ngừng nghỉ. Đôi cánh tưởng chừng yếu ớt lại mang trong mình sức mạnh phi thường, gom góp từng chút hương sắc của muôn hoa, chắt chiu thành vị ngọt tinh khôi như một món quà lặng thầm mà kỳ diệu.

Mỗi giọt mật không chỉ là thành quả của những ngày rong ruổi dưới trời xanh, mà còn là minh chứng cho tình đoàn kết, tình yêu âm thầm nhưng trọn vẹn mà chúng dành cho nhau. Nhìn tổ ong ngày một tròn đầy, tôi chợt nhận ra mọi điều trên thế gian này đều cần sự bền bỉ và nhẫn nại. Mật ngọt không thể kết tinh trong một sớm một chiều, mà là kết quả của thời gian, của những nỗ lực lặng lẽ nhưng không ngừng nghỉ. Cũng như cuộc đời, để chạm đến những điều đẹp đẽ, ta phải kiên trì vun đắp từng chút một, cho đến khi trái ngọt đơm hoa, khi những giấc mơ dần thành hình dưới ánh mặt trời.

Sự vận hành của đàn ong thật kỳ diệu. Khi tìm thấy một vườn hoa tràn đầy hương sắc, ong thợ không giữ niềm vui cho riêng mình, mà bằng những bước nhảy “waggle dance” huyền bí, chúng truyền tin cho đồng loại, dẫn lối nhau đến miền ngọt ngào vô tận. Khi tổ bị đe dọa, những chiến binh bé nhỏ lập tức lao ra, dẫu biết rằng chỉ cần một lần tung ngòi, sinh mệnh của chúng cũng sẽ khép lại.

Nhưng chưa một giây chần chừ, chưa một khắc do dự, bởi với chúng, bảo vệ bầy đàn quan trọng hơn chính bản thân mình. Đó là sự hy sinh lặng lẽ mà kiêu hãnh, như ngọn lửa bùng cháy lần cuối để thắp lên ánh sáng cho những điều thiêng liêng hơn.

Dù biết ong là loài hiền lành nhưng khi cả một đàn bất ngờ xuất hiện trước hiên nhà, tôi không khỏi băn khoăn. Người xưa vẫn tin rằng, ong đến nhà là điềm lành, là biểu tượng của sự sung túc, no đủ và may mắn. Vậy tôi nên tìm cách di dời tổ ong hay cứ để chúng yên ổn sinh sống?

Thế rồi, tôi quyết định lặng lẽ quan sát, để những vị khách bé nhỏ ấy tiếp tục hành trình của mình. Có lẽ, giữa con người và thiên nhiên luôn tồn tại một sợi dây liên kết vô hình. Như đàn ong trước hiên nhà tôi, chúng đến như một món quà của đất trời, dạy tôi về sự kiên trì, tinh thần bền bỉ và những hy sinh lặng lẽ. Và cũng có thể nhắc tôi rằng, những điều ngọt ngào nhất đôi khi không xuất phát từ sự kiếm tìm, mà từ những điều bình dị luôn hiện hữu quanh ta.

Có thể bạn quan tâm

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

null