Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Tháng Tư, phố núi Pleiku trầm mặc như một bản nhạc xưa vọng lại. Gió vẫn thổi qua những rặng thông ven hồ Đức An, mang theo mùi ngai ngái của đất đỏ bazan trong những buổi chiều se lạnh.

Ở nơi ấy, ký ức về chiến tranh như được phủ một lớp bụi mờ. Người ta nhắc về nó bằng những cái gật đầu lặng thinh, bằng những ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.

Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông. Tôi muốn được một lần đứng giữa lòng thành phố để lắng nghe nhịp đập của Sài Gòn trong tháng Tư lịch sử, để hiểu hơn những điều mà tôi chỉ từng đọc qua sách báo hay nghe từ những câu chuyện của người thân.

du-lich-truc-thang.jpg
Một lát cắt TP. Hồ Chí Minh hôm nay. Ảnh: Internet

Thành phố Hồ Chí Minh chào đón chúng tôi bằng cái nóng hừng hực của nắng phương Nam và sự hối hả vốn có. Giữa những tòa nhà cao tầng, dòng người tấp nập như mắc cửi. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng như một kẻ vừa rời khỏi giấc mơ cao nguyên. Nhưng rồi, khi bước chân vào Dinh Độc Lập, nơi từng chứng kiến thời khắc xe tăng của quân giải phóng húc đổ cánh cổng sắt, kết thúc 30 năm chiến tranh gian khổ và anh dũng của dân tộc Việt Nam, tôi chợt lặng người.

Mặc dù đã học tập và làm việc ở thành phố này ngót nghét 10 năm, cũng đã đến tham quan hay dẫn những người bạn học, những đoàn khách nước ngoài tới thăm, song khi trở lại nơi đây đúng dịp tháng Tư lịch sử, cảm giác trong tôi thật bồi hồi khó tả.

Thành phố mang tên Bác những ngày này luôn rộn rã bởi tiếng bước chân rầm rập, tiếng hô đồng thanh vang dội cả trục đường Lê Duẩn, đường Tôn Đức Thắng-nơi trở thành “sân khấu” tập luyện cho lễ diễu binh, diễu hành chào mừng 50 năm đại thắng mùa xuân 1975. Tôi, một người con của phố núi Pleiku, quay trở lại Sài Gòn đúng vào dịp tháng Tư lịch sử, đã có dịp chứng kiến những buổi tập luyện ấy. Tim tôi đã rung lên tự hào theo từng nhịp bước đều tăm tắp của các chiến sĩ.

Trên nền trời xanh trong, cờ đỏ sao vàng tung bay kiêu hãnh giữa nắng vàng rực rỡ. Những đoàn chiến sĩ, từ bộ binh, công an, hải quân đến nữ dân quân hiện diện trong một bức tranh sống động và đầy khí thế. Mỗi đội hình là một khối đồng lòng, mạnh mẽ nhưng không khô cứng, như đang kể lại câu chuyện bằng chính nhịp chân và ánh mắt của mình.

Dưới ánh nắng vàng ruộm của tháng Tư, những gương mặt rắn rỏi ấy liên tục đổ mồ hôi nhưng chẳng hề tỏ ra mỏi mệt. Bởi lẽ, họ không chỉ luyện tập cho một buổi lễ, mà như đang viết tiếp giấc mơ dang dở của những thế hệ cha anh. Trong mỗi nhịp chân ấy là hòa bình, là độc lập, là hy vọng.

Tôi lặng lẽ dõi theo buổi luyện tập bên lề đường cùng với rất đông người bên cạnh. Có những cựu chiến binh tóc điểm bạc chăm chú nhìn từng đoàn quân đi qua như đang nhìn thấy chính mình của năm xưa-một thời tuổi trẻ gắn với hành quân, với lý tưởng và khát vọng. Còn tôi, người trẻ sinh sau chiến tranh, lần đầu cảm nhận được sự thiêng liêng của 2 chữ “thống nhất” không chỉ qua sách vở, mà bằng hiện thực, bằng âm thanh rền vang ngay giữa lòng Sài thành.

Từng chỉ biết về chiến tranh qua những câu chuyện do người thân kể lại, hôm nay, tôi đã được sống trong một phần của lịch sử, dù chỉ là đứng lặng lẽ bên lề một buổi tập diễu binh, diễu hành. Với tôi, từng phút ấy thật quý giá. Tôi nhìn thấy niềm tự hào của dân tộc mình không chỉ qua chiến thắng, mà qua cách chúng ta trân trọng, giữ gìn và kể lại nó cho mai sau.

Tôi đến trước chiếc xe tăng mang số hiệu 390. Bên cạnh là tấm bảng nhỏ kể lại sự kiện trưa 30-4-1975. Không gian như đặc quánh lại, giữa cái nắng gay gắt và bóng cây dài đổ xuống sân. Một cảm giác rưng rưng len vào lồng ngực. Tự do, thống nhất mà chúng ta có hôm nay không đến từ một phép màu mà được đánh đổi bằng biết bao hy sinh, bằng máu và nước mắt của những người đã đi qua cuộc chiến vệ quốc đầy khốc liệt.

Tối hôm đó, tôi tiếp tục đi qua những con đường rực rỡ đèn hoa. Dư âm của lịch sử dường như vẫn lẩn khuất đâu đây, trong từng hơi thở của thành phố. Những cụ già ngồi trên ghế đá công viên, những người lính trẻ tuần tra qua phố, tiếng loa phát thanh đọc lại bản tin thời sự của năm 1975...

Quả thực, khi đặt chân tới thành phố mang tên Bác, tôi mới thật sự hiểu được chiều sâu của 2 từ “hòa bình”. Tháng Tư, giữa lòng Sài Gòn, tôi đã chạm vào lịch sử không phải bằng tay mà bằng trái tim của một người trẻ được sống trong hòa bình, với niềm tự hào và khát khao mãnh liệt được sống, cống hiến cho Tổ quốc, quê hương.

Có thể bạn quan tâm

Mùa dã quỳ về

Mùa dã quỳ về

(GLO)- Cuối tháng 10, trời cao nguyên biếc trong, thấp thoáng chùm mây trắng dạo chơi cùng nắng vàng. Vạt cỏ đuôi chồn bên lối xuống rẫy cà phê đã cao ngút mắt, nương mình theo gió. Nhìn vạt dã quỳ thắm xanh màu lá, lòng tôi thấp thỏm mong ngóng sắc vàng mùa hoa.

Tranh của họa sĩ Trịnh Tuân.

Khởi nguồn của yêu thương…

(GLO)- Cứ vào tháng 10, bên thềm ngày 20, không khí từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ công sở, trung tâm thương mại, trường đại học đến các điểm công cộng dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày. Những chàng trai ghé tiệm hoa chọn những bông hoa hồng tươi thắm.

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

null