Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Tháng Tư, phố núi Pleiku trầm mặc như một bản nhạc xưa vọng lại. Gió vẫn thổi qua những rặng thông ven hồ Đức An, mang theo mùi ngai ngái của đất đỏ bazan trong những buổi chiều se lạnh.

Ở nơi ấy, ký ức về chiến tranh như được phủ một lớp bụi mờ. Người ta nhắc về nó bằng những cái gật đầu lặng thinh, bằng những ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời.

Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông. Tôi muốn được một lần đứng giữa lòng thành phố để lắng nghe nhịp đập của Sài Gòn trong tháng Tư lịch sử, để hiểu hơn những điều mà tôi chỉ từng đọc qua sách báo hay nghe từ những câu chuyện của người thân.

du-lich-truc-thang.jpg
Một lát cắt TP. Hồ Chí Minh hôm nay. Ảnh: Internet

Thành phố Hồ Chí Minh chào đón chúng tôi bằng cái nóng hừng hực của nắng phương Nam và sự hối hả vốn có. Giữa những tòa nhà cao tầng, dòng người tấp nập như mắc cửi. Tôi cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng như một kẻ vừa rời khỏi giấc mơ cao nguyên. Nhưng rồi, khi bước chân vào Dinh Độc Lập, nơi từng chứng kiến thời khắc xe tăng của quân giải phóng húc đổ cánh cổng sắt, kết thúc 30 năm chiến tranh gian khổ và anh dũng của dân tộc Việt Nam, tôi chợt lặng người.

Mặc dù đã học tập và làm việc ở thành phố này ngót nghét 10 năm, cũng đã đến tham quan hay dẫn những người bạn học, những đoàn khách nước ngoài tới thăm, song khi trở lại nơi đây đúng dịp tháng Tư lịch sử, cảm giác trong tôi thật bồi hồi khó tả.

Thành phố mang tên Bác những ngày này luôn rộn rã bởi tiếng bước chân rầm rập, tiếng hô đồng thanh vang dội cả trục đường Lê Duẩn, đường Tôn Đức Thắng-nơi trở thành “sân khấu” tập luyện cho lễ diễu binh, diễu hành chào mừng 50 năm đại thắng mùa xuân 1975. Tôi, một người con của phố núi Pleiku, quay trở lại Sài Gòn đúng vào dịp tháng Tư lịch sử, đã có dịp chứng kiến những buổi tập luyện ấy. Tim tôi đã rung lên tự hào theo từng nhịp bước đều tăm tắp của các chiến sĩ.

Trên nền trời xanh trong, cờ đỏ sao vàng tung bay kiêu hãnh giữa nắng vàng rực rỡ. Những đoàn chiến sĩ, từ bộ binh, công an, hải quân đến nữ dân quân hiện diện trong một bức tranh sống động và đầy khí thế. Mỗi đội hình là một khối đồng lòng, mạnh mẽ nhưng không khô cứng, như đang kể lại câu chuyện bằng chính nhịp chân và ánh mắt của mình.

Dưới ánh nắng vàng ruộm của tháng Tư, những gương mặt rắn rỏi ấy liên tục đổ mồ hôi nhưng chẳng hề tỏ ra mỏi mệt. Bởi lẽ, họ không chỉ luyện tập cho một buổi lễ, mà như đang viết tiếp giấc mơ dang dở của những thế hệ cha anh. Trong mỗi nhịp chân ấy là hòa bình, là độc lập, là hy vọng.

Tôi lặng lẽ dõi theo buổi luyện tập bên lề đường cùng với rất đông người bên cạnh. Có những cựu chiến binh tóc điểm bạc chăm chú nhìn từng đoàn quân đi qua như đang nhìn thấy chính mình của năm xưa-một thời tuổi trẻ gắn với hành quân, với lý tưởng và khát vọng. Còn tôi, người trẻ sinh sau chiến tranh, lần đầu cảm nhận được sự thiêng liêng của 2 chữ “thống nhất” không chỉ qua sách vở, mà bằng hiện thực, bằng âm thanh rền vang ngay giữa lòng Sài thành.

Từng chỉ biết về chiến tranh qua những câu chuyện do người thân kể lại, hôm nay, tôi đã được sống trong một phần của lịch sử, dù chỉ là đứng lặng lẽ bên lề một buổi tập diễu binh, diễu hành. Với tôi, từng phút ấy thật quý giá. Tôi nhìn thấy niềm tự hào của dân tộc mình không chỉ qua chiến thắng, mà qua cách chúng ta trân trọng, giữ gìn và kể lại nó cho mai sau.

Tôi đến trước chiếc xe tăng mang số hiệu 390. Bên cạnh là tấm bảng nhỏ kể lại sự kiện trưa 30-4-1975. Không gian như đặc quánh lại, giữa cái nắng gay gắt và bóng cây dài đổ xuống sân. Một cảm giác rưng rưng len vào lồng ngực. Tự do, thống nhất mà chúng ta có hôm nay không đến từ một phép màu mà được đánh đổi bằng biết bao hy sinh, bằng máu và nước mắt của những người đã đi qua cuộc chiến vệ quốc đầy khốc liệt.

Tối hôm đó, tôi tiếp tục đi qua những con đường rực rỡ đèn hoa. Dư âm của lịch sử dường như vẫn lẩn khuất đâu đây, trong từng hơi thở của thành phố. Những cụ già ngồi trên ghế đá công viên, những người lính trẻ tuần tra qua phố, tiếng loa phát thanh đọc lại bản tin thời sự của năm 1975...

Quả thực, khi đặt chân tới thành phố mang tên Bác, tôi mới thật sự hiểu được chiều sâu của 2 từ “hòa bình”. Tháng Tư, giữa lòng Sài Gòn, tôi đã chạm vào lịch sử không phải bằng tay mà bằng trái tim của một người trẻ được sống trong hòa bình, với niềm tự hào và khát khao mãnh liệt được sống, cống hiến cho Tổ quốc, quê hương.

Có thể bạn quan tâm

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.