“Viết tiếp câu chuyện hòa bình”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tháng Tư về, những cơn gió cao nguyên như dịu lại. Trên triền đồi cà phê, những chùm lá non đang cựa mình vươn dậy. Biển Hồ lặng im, soi bóng đất trời và những tầng mây ký ức.

Khí trời nhẹ nhàng, sáng trong như để chào đón thời khắc thiêng liêng của dân tộc-thời khắc mà 50 năm trước, đất nước hát khúc ca khải hoàn, non sông nối liền một dải.

Trong những sớm mai như thế, lòng tôi lại ngân nga những giai điệu hào hùng trong ca khúc “Viết tiếp câu chuyện hòa bình” của nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung.

viet-tiep-cau-chuyen-hoa-binh-bg.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi được sinh ra trong hòa bình, chưa từng thấy cảnh bom đạn, chết chóc, hoang tàn của chiến tranh… Nhưng, tôi lớn lên cùng lời kể của bà, của cha về những ngày “bám rừng giữ làng”, về tiếng cồng chiêng rộn ràng khi nghe tin đất nước hòa bình. Tôi được học, được đọc về những cuộc hành quân của đoàn quân giải phóng qua núi rừng, về người Bahnar, Jrai gùi gạo nuôi bộ đội, che chở cán bộ, về những mái nhà rông từng là căn cứ cách mạng.

Tôi sinh ra trên quê hương Kbang, nơi có Anh hùng Núp, có căn cứ cách mạng Krong. Vậy nên, dù không chứng kiến, tôi luôn thấy mình mang ơn sâu nặng với quê hương, đất nước.

Gia Lai hôm nay đã khác xưa. Những con đường thênh thang, phố thị tấp nập, làng quê đổi mới. Giữa vùng đất đỏ bazan, thế hệ 2K chúng tôi đang viết tiếp câu chuyện của cha ông bằng những công việc vô cùng ý nghĩa. Đó có thể là một dự án khởi nghiệp từ nông sản địa phương, một bài nghiên cứu về văn hóa cồng chiêng, mô hình du lịch cộng đồng…

Chúng tôi biết, hòa bình không phải là một ngày mà là một hành trình. Và hành trình ấy chưa bao giờ dừng lại. Bởi tự do là để gìn giữ, hòa bình là để bồi đắp. Lý tưởng của chúng tôi không phải là sao chép quá khứ, mà là làm cho hiện tại trở nên xứng đáng với hy sinh của ngày hôm qua.

Chúng tôi tin rằng hòa bình sẽ được khắc sâu không chỉ trong tượng đài, sử sách, mà còn trong từng hành động nhỏ mỗi ngày. Như cách ta giữ gìn rừng, chăm sóc một mầm cây, giữ mát một dòng suối, dạy trẻ em biết nói lời yêu thương bằng tiếng mẹ đẻ của dân tộc mình.

Hôm nay, dưới tán rừng đại ngàn, về thăm Khu di tích lịch sử cách mạng của tỉnh tại xã Krong, lòng bồi hồi xúc động, miệng tôi thầm hát bài “Viết tiếp câu chuyện hòa bình”.

Những ca từ như khắc sâu trong trái tim không chỉ là câu hát, mà là trách nhiệm của mỗi người trẻ: “Cùng tôi viết tiếp câu chuyện hòa bình/Nhìn quê hương sáng tươi trong bình minh/Nhìn ánh nắng chiếu rực rỡ quốc kỳ tung bay phấp phới/Tạ ơn những người gìn giữ nước non Đại Việt nghìn năm trước”.

Tôi hiểu sâu sắc hòa bình hôm nay được đánh đổi bằng xương máu cha ông, thì nhiệm vụ của thế hệ trẻ chúng tôi là giữ gìn, trân trọng, làm giàu đẹp thêm đất nước này bằng tri thức, lòng nhân ái và những nghĩa cử tốt đẹp.

Có thể bạn quan tâm

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

null