Mùa hoa hẹn phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Ngoài lời khen bất chợt “đẹp quá” còn có những lời hẹn hào hứng khi cảm xúc đang trào dâng. Tôi lướt nhẹ xuống, chợt mỉm cười trước cái chất sinh viên tếu táo chưa hề giảm đi trong những tâm hồn luôn nghĩ mình còn trẻ này. Dĩ nhiên, tôi dễ gì làm ngơ trước câu bình luận không thể nào lãng mạn hơn của anh lớp trưởng: “Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em”. Đây là lời của một tình khúc quen thuộc, vừa bồi hồi vừa da diết, cất lên như nhắc nhớ, mời gọi đầy thiết tha, trìu mến.

Tôi thường nghĩ về những mùa hoa đã đi qua, có thể là nơi tôi đang sống và những nơi tôi từng ghé lại. Và mùa hoa hẹn phố ở Pleiku luôn là mảng ký ức tươi ngời và đẹp nhất. Tôi nhớ cây muồng anh đào trước nhà một hộ dân thuộc phường Yên Thế. Cây này tuổi cũng ngót nghét 20 năm. Cô bạn biết tôi ưa “sống ảo” nên kéo đi chụp ảnh cho bằng được. Trong một chiều mặt trời vừa chếch bóng, ánh sáng vàng thau hắt vào vòm cây càng khiến sắc hoa ngời lên vẻ đẹp rực rỡ, kiêu sa.

Có những giấc mơ nồng nàn khiến ta thao thức mãi khi một hôm nào đấy, trên hành trình di chuyển của cuộc đời, tình cờ qua lối xưa thấy ngập đầy cơn mưa hoa vàng khắp không gian. Đấy là hàng muồng hoàng yến trên các cung đường ở phố núi kết hoa và ban tặng cho thiên nhiên trong thời điểm giao mùa đầy nhung nhớ. Cảm giác hoa chưa bao giờ đòi hỏi, chỉ lặng lẽ dâng đời, mặc nắng, mặc mưa.

2.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngồi trong quán quen, người bạn chợt phát hiện ra điều thú vị. Nhiều lần về phố núi, tôi chưa hề thay đổi, vẫn quán cà phê du dương mấy bài nhạc Trịnh, vẫn chỗ ngồi bên cửa sổ với chiếc bàn thấp, có lọ hoa thạch thảo, mé hiên treo chùm chuông gió leng keng. Tôi nhận mình quá khắt khe với bản thân đến nhàm chán nhưng lại để tâm hồn mặc sức lang thang đó đây, nhặt nhạnh những dư âm còn sót lại bên phố hoàng hôn hay miên mải cùng sắc hoa dọc con đường vắng. Phố Pleiku vừa quen vừa lạ trong những nghĩ suy bất chợt, trong những hoài niệm với vô vàn nhớ thương.

“Tháng tư về, gió hát mùa hè (...) quanh co lối mòn hoa dại nở...”-đâu đó giai điệu tha thiết của ca khúc “Tháng tư về” chợt xuất hiện và dắt tôi về những mùa hoa. Dường như mọi sắc hoa đều hội tụ về đây, trên con phố quanh co những dốc, bên công viên và cả trước các cơ quan hành chính. Tôi đã trở lại nơi mình từng qua, để ưu tư, để nhặt lấy từng cánh hoa bời bời trong muôn vàn nhớ quên, trong bao kỷ niệm xếp chồng khi thời gian vô tình xóa đi những điều từng níu giữ.

Nhắc đến mùa hoa, nhất là về những loài hoa gắn liền với từng góc phố, con đường của Pleiku thì có lẽ còn nhiều lắm. Nào là sắc vàng rực rỡ của hoa huỳnh liên trên tuyến đường Kim Đồng, của muồng hoàng yến trước Giáo xứ Thăng Thiên; là màu tím nhớ nhung của hàng bằng lăng trên tuyến đường Hùng Vương, Đinh Tiên Hoàng và sắc đỏ của Osaka trên đường Trường Chinh... Tất cả góp thêm sắc màu cho phố phường Pleiku thêm nên thơ, lộng lẫy.

Có dạo, tôi cứ quẩn quanh trong nỗi nhớ với góc vườn nhỏ đầy sắc hoa, thoảng hương cà phê mỗi buổi sáng ở thành phố này. Người bạn đi cùng chợt cười phá lên trước suy nghĩ lẩn thẩn của gã nhà thơ nửa mùa. Rồi bạn đưa tôi ghé thăm ngôi chùa Minh Thành nằm giữa phố với lơ thơ bóng liễu ven hồ. Cạnh đó, bên bảo tháp xá lợi cạnh chánh điện là cây phượng vĩ xòe tán rộng. Tầm này, phượng cũng bắt đầu bung nụ đơm hoa, rồi thầm lặng khoe sắc đỏ trong không gian cổ kính, cùng tiếng ve gọi hè về.

Mỗi vùng miền đều có những sắc hoa, mùa hoa đại diện. Hoa gạo xứ Bắc đơm bông trong nắng ngời tháng ba, hoa sưa Tam Kỳ cứ hẹn đầu tháng tư mưa về dịu êm là đồng loạt trổ. Trong khoảng thời gian cơ hồ được mặc định, sau hành trình dâng hiến cho đời, cho người, chỉ chờ một cơn gió nhẹ, hoa rủ nhau buông mình. Hoa ở phố núi Pleiku cũng thế, mỗi mùa một sắc; mỗi loài hoa đã chọn cho mình một vẻ đẹp riêng, khiến bao người khi xa phố luôn nhớ nhung, lưu luyến.

Có thể bạn quan tâm

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Những mùa sen

Những mùa sen

(GLO)- Tôi có một thời thơ ấu sống bên đầm sen Đồng Tháp Mười. Những buổi chiều mùa hạ, các anh chị chèo chiếc xuồng nhỏ đưa tôi ra một đầm nước mênh mông với ngập tràn màu sen hồng chấp chới, ngan ngát hương thơm.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

null