Tiễn một người qua phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi vừa tiễn một người qua phố. Hai người đàn ông lẳng lặng đi bên nhau, hình như vừa có một chiếc lá rớt xuống sau lưng…

Đang là mùa cây cối tốt tươi, trên phố dòng người hăm hở lao về phía trước, còn chúng tôi đi ngược lại, ngược tiếng còi xe, ngược ánh đèn, ngược bụi bặm. Chẳng ai nói với ai nhưng cả hai đều chìm đắm trong ký ức của mình.

Ở phố, ta vẫn có thể thoát khỏi sự ồn ào. Có khi còn thấy cô đơn, quạnh vắng hơn trước những xô bồ, náo nhiệt. Càng ngẫm ra, cuộc sống là những giao điểm, những lát cắt riêng của mỗi người với những tâm trạng khác nhau.

tien-mot-nguoi-qua-pho-dd.jpg
Ảnh minh họa: NGUYÊN VÕ

Ngày xưa, phố núi trong lòng tôi kỳ diệu lắm. Phố quanh co, không náo nhiệt, ít nhà cao tầng, chỉ có dãy nhà gỗ lợp ngói nhưng kiểu cách và sang trọng. Có thể vì khi ấy vật liệu xây dựng chưa có các mẫu mã bắt mắt, tiện lợi nên kiến trúc sâu đằm hơn.

Người thợ mộc không ỷ lại ở nước sơn mà đắm say vào từng nhát đục, đường cưa, tạo nên sự lắng đọng của thời gian. Gỗ và bàn tay tài hoa cùng thăng hoa thành những ô cửa sổ, lan can… dẫu nắng gió của cao nguyên nghiệt ngã đến chừng nào cũng chỉ làm sâu sắc thêm những đường nét ấy.

Ngày ấy, chúng tôi còn nhỏ. Đúng hơn đó là một may mắn vì chỉ là những đứa trẻ. Trẻ con có thể mở to đôi mắt ngây thơ mà thu vào tâm hồn mình tất thảy những ấn tượng này. Nhớ những lần theo chân cha mẹ và cả lúc ríu rít đôi ba đứa bên nhau lang thang trên phố như những chú chim. Một hòn sỏi vu vơ nào đó bị đôi chân tôi giẫm lên trên đường. Nhưng chính hòn sỏi ấy lại may mắn vì không bị bác thợ hồ kìm hãm khi ném vào đống vữa để đổ móng, đổ trần nhà.

Tụi trẻ chúng tôi thích ra phố để thả vào con đường, vào ô cửa những ước mơ của mình. Ôi con đường đất phía sau lưng ngày mưa sình lầy, ngày nắng thì bụi bặm! Ôi, cái cửa sổ ở nhà được bo bằng những cây gỗ, vết đẽo bằng dao vẫn còn sần sùi! Thích nhất là những lan can, chấn song được chạm khắc hình hài bí ẩn như thể đến từ những truyện cổ tích ở châu Âu. Sau này, tôi nhận ra, mình đã gửi vào đó những cuộc phiêu lưu bằng tâm tưởng.

Rồi đến một ngày, chuyến xe khách đưa chúng tôi xa quê. Con đường mới mở đã không cho hành khách cơ hội để ngắm nhìn phố núi khi xe chuyển bánh. Tôi lặng im và mãi mãi giữ trong lòng ấn tượng về một buổi trưa nào đấy, cứ ngỡ sẽ lại được cười đùa với mấy đứa bạn bằng sự hồn nhiên mà đâu biết mình phải lớn lên từ đó.

Rồi chúng tôi lại trở về con phố này bằng những cách khác nhau. Đôi mắt đã không còn hướng đến những dãy nhà lụp xụp nằm co ro bên những ngôi nhà cao nữa. Đường về làng trải nhựa nhưng người thân đã tứ tán. Người trẻ đến các thành phố lớn lập nghiệp, người già đi ở với con để trông cháu, họ lén gửi nỗi nhớ quê qua ô cửa sổ hướng về những ngọn núi xa.

Đôi lần về thăm phố, khi ngồi trong một quán cà phê, tôi bắt gặp ánh mắt của một người bạn vừa bước xuống xe. Ánh mắt ấy đã khác rất nhiều, tâm hồn ấy chứa đựng một tâm thế khác. Có thể, chỉ tôi còn thấy phố với chút gì ngày xưa…

Trận động đất nào đó ở phía bên kia bán cầu đã làm sụp đổ tòa nhà, dập nát những chiếc xe và hư hại không biết bao nhiêu tài sản. Một ngày, tôi thấy đất dưới chân như sụt xuống khi biết công ty đã phá sản, rất nhiều dự định dang dở. Tôi nhận ra bên hè phố, một dáng trầm ngâm của bạn. Bạn thành đạt hơn tôi.

Chúng tôi lại rủ nhau mua giày đi bộ, chiều chiều lang thang dưới hàng cây dẫu chỉ có thể ngắm hoàng hôn dần hiện ra phía cuối con đường. Cuộc đời ngắn thật, cứ đi bộ và tìm lại hòn sỏi vu vơ của ngày xưa mà thật khó. Hòn sỏi ấy có lẽ cũng như tôi, vất vưởng ở một ngõ phố nào dưới bàn chân của một đứa trẻ khác.

Hôm nay, tiễn bạn qua phố. Chiếc xe sang trọng chờ đón bạn ra sân bay để về phương Nam xa xôi với con cái. Bất giác nghĩ đến cánh chim nhỏ bé nào vừa vụt bay rồi chỉ còn lại cái chấm nhỏ phía cuối trời.

Đời người tưởng như dài rộng mà nhỏ hẹp. Tiễn một người qua phố mà như đánh mất một điều gì thật lớn lao trong tâm hồn mình. Rồi tôi lại vẽ phố xưa, vẫn nhà gỗ, chấn song, lan can, vẫn những đứa trẻ lang thang cùng hòn sỏi vu vơ ấy!

Có thể bạn quan tâm

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.