Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Đã mấy mươi năm trôi qua, những đứa trẻ chăn trâu, chăn bò như chúng tôi ngày ấy bây giờ gần như đều đã rời quê lên thành phố để lập nghiệp, mưu sinh. Nhưng trong dòng chảy của cuộc sống, lâu lâu có dịp gặp lại nhau, ôn lại những câu chuyện cũ, ai ai cũng đều nhớ về một thời “cắt cỏ, chăn bò” của mình với những kỷ niệm thật vui.

Ở quê tôi ngày trước gần như nhà nào cũng nuôi bò. Ngày ấy, trẻ con ở quê học một buổi, nên như một lẽ tất yếu, việc chăn dắt bò luôn có sự tham gia rất tích cực của trẻ con. Nhiều nhà, “trọng trách” này được giao hẳn cho đám trẻ, cứ sáng đi học, chiều đi chăn bò.

Bữa nào được nghỉ học là mặc nhiên bữa đó chị em tôi được giao hẳn việc chăn bò. Sáng ra, cơm đùm cơm nắm xong là chúng tôi lại rủ nhau lùa bò ra đồng hay lên những quả đồi có nhiều cỏ để chăn thả. Trưa đến, cả đám gom lại ăn cơm chung, đến chiều mới đưa bò trở về nhà.

Cứ thế, cả ngày đàn bò được tha hồ gặm cỏ trong không gian rộng lớn của thiên nhiên, còn con nít chúng tôi thì ngập niềm vui với những việc mà mình rất yêu thích như là bắt cua, bắt cá, hái trái rừng và không thể bỏ qua việc tổ chức những trò chơi dân gian.

1tuoitho.jpg
Tuổi thơ với những ngày lội đồng chăn bò. Ảnh: SC

Cũng có hôm chúng tôi mải chơi, quên cả việc trông đàn bò, để bò phá vườn, phá ruộng của nhà khác, và thế là chiều về “được” nghe “nạn nhân” sang tận nhà mắng vốn. Thôi thì đủ chuyện. Từ đám lúa nhà ông Hai bị bò gặm mất một khoảnh, chuyện đám đậu của nhà bà Ba bị bò dẫm nát một góc, đến bờ cỏ nhà cô Bảy để dành cho con bò sắp đẻ đã bị đàn bò nhà ai ăn mất phân nửa. Và mỗi lần như thế, người lớn trong nhà toàn phải “chịu trận” thay cho trẻ con.

Thích nhất là kỳ nghỉ hè. Lúc này, gần như ngày nào chúng tôi cũng được đi chăn bò nguyên ngày. Sáng ra, “hội chăn bò” trong xóm, toàn là con nít, đã í ới gọi nhau. Chiều muộn trở về nhà, trên con đường làng, từng đàn bò lững lững bước đi chậm rãi trong tiếng cười nói rôm rả của đám trẻ. Bởi thế, sau một kỳ nghỉ hè, bước vào năm học mới, trông chúng tôi đứa nào đứa nấy đều đen nhẻm vì da bị cháy nắng, tóc thì vàng hoe và khét. Nhưng con nít mà, thời ấy đâu đứa nào chú ý đến vẻ bề ngoài, chỉ biết rằng mình được thỏa sức vui chơi là đã thấy thích rồi.

Còn chuyện đi cắt cỏ cho bò thì vui và thích thú khỏi phải bàn. Đó thường là những ngày mưa, khi ấy thức ăn dự trữ cho bò như rơm rạ cũng vơi dần nên nhà nông phải cắt thêm cỏ ngoài đồng đem về để đảm bảo thức ăn cho gia súc. Thường thì công việc này người lớn chẳng nhờ, nhưng con nít chúng tôi lại hay xung phong, vì biết đây là cơ hội để mình được nghịch ngợm. Bởi mùa mưa, nước thường tràn vào ruộng, cua từ trong hang bò lổm ngổm lên bờ, cá thì quẫy tung tăng trong chân ruộng. Chỉ cần chịu khó mò mẫm bùn đất một chút là chiều về thể nào bọn trẻ chúng tôi cũng có được những mớ cua, mớ cá ngon lành. Hơn thế, khi bắt cua, bắt cá, cả đám tha hồ mà quậy, mà nghịch, từ đầu đến chân trét đầy bùn đất, chỉ hở hai hàm răng và hai con mắt, mà đứa nào đứa nấy vẫn cười như nắc nẻ.

Trên cánh đồng chiều, cùng với việc cắt cỏ, chúng tôi còn lần theo những bờ ruộng hái về những mớ rau dại cho mẹ nấu bữa cơm chiều. Thời ấy, người ta làm ruộng không có phun, xịt nhiều hóa chất, thuốc trừ sâu như bây giờ nên các loại rau dại mọc ở bờ ruộng như rau má, rau tàu bay, rau chua lẻ đều nhổ về ăn được.

Rau má đồng mà nấu canh thì ngon hết sẩy, cái chất đắng thì hơn rau má trồng ở vườn nhà, nhưng lại rất thơm. Rau chua lẻ ăn kèm với rau sống hoặc nấu canh thì mát lành, nhất là cái vị chua chua rất hợp với ngày hè và những món canh cá đồng. Lá tàu bay thì luộc lên rồi chấm mắm nêm thì ngon thôi rồi.

Bây giờ ngồi nhắc lại mà thấy thèm những món ăn dân dã đồng quê ấy thật nhiều.

Còn nhiều, rất nhiều chuyện vui về thời cắt cỏ, chăn bò của những đứa trẻ thôn quê như chúng tôi ngày ấy, với biết bao nét hồn nhiên, chân chất, mộc mạc. Để rồi bây giờ mỗi khi có dịp được gặp nhau, ôn lại một thuở cùng nhau cắt cỏ, chăn bò vẫn thấy rộn vui trong lòng.

Theo SÔNG CÔN (baokontum.com.vn)

Có thể bạn quan tâm

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.