Hương vị tuổi thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Chiều nay, lang thang trên phố, tôi đi qua một con đường quen thuộc, bước chân tình cờ ghé vào một quán nhỏ.

Những tiếng chào mời, gọi món ăn, thăm hỏi, cười nói thật vui vẻ. Chị bán hàng đã lớn tuổi nhận ra người quen cũ, nhìn tôi tươi cười hồ hởi: “Lâu lắm rồi không gặp em. Mấy cháu giờ lớn hết rồi nhỉ”.

huong-vi-tuoi-tho-bg-7316.jpg
Minh họa: H. T

Câu chuyện chỉ có vậy thôi mà lòng tôi cứ lâng lâng suốt đường về. Những quán quà vặt trên con đường này đã có từ rất lâu, là điểm hẹn của biết bao người. Trong đó, không ít người năm xưa từng đến đây ăn quà vặt giờ đã thành mẹ thành cha lại chở các con đến, như một cách tận hưởng hương vị của tuổi thơ.

Có thể thấy, quà vặt là một phần của niềm vui tuổi thơ. Vị ngon của những món ăn đó không chỉ do nguyên liệu và cách chế biến tạo thành mà còn bởi niềm vui được cha mẹ, ông bà chăm sóc, thương yêu.

Trẻ con thời nào cũng thích ăn quà vặt. Có những hương vị tuổi thơ theo đứa trẻ ấy đến suốt cuộc đời. Những viên kẹo, túi chè mà mẹ đi chợ đem về thường là những món ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào mà sau này họ được ăn.

Những trái ổi, trái mận đầu mùa được ưu tiên dành riêng cho mới tuyệt vời làm sao, còn thường là củ lang, củ mì, trái bắp, mùa nào thức nấy. Những thức quà ấy càng như ngon hơn khi được ăn cùng bạn vào giờ ra chơi hay sau buổi học hay đem theo ra đồng ăn cùng nhau lúc chăn bò, cắt cỏ.

Những món ăn của tuổi thơ thường gắn với cha mẹ, gia đình. Bây giờ, khi nhớ về tuổi thơ, tôi vẫn luôn nhớ món bánh xèo má làm bên bếp lửa nóng rực, đổ ra tới đâu, mấy chị em ăn hết tới đó. Má ngồi đúc bánh mồ hôi đầm đìa mà thấy con ăn ngon quá cũng không còn biết mệt.

Con trai tôi hồi nhỏ khi viết một đoạn văn về gian bếp của mẹ đã viết đó là nơi mà con luôn có được những bữa ăn ngon miễn phí. Tôi tin rằng khi lớn lên, dù con được đi nhiều nơi, được ăn nhiều thứ, nhưng những món ăn được ăn từ gian bếp ấy vẫn luôn là món ngon nhất, một thứ hương vị tuổi thơ không thể tìm lại ở đâu khác.

Hương vị tuổi thơ còn là thứ nhắc người ta nhớ về quê hương. Bởi không ít món ăn đặc trưng của một vùng quê đã kết thành một thứ tình cảm sâu sắc để người ta luôn nhớ về quê nhà. Các con tôi lớn lên, đi học rồi đi làm ở xa, chủ yếu là ở các thành phố lớn.

Thành phố lớn thứ gì cũng có, vậy mà, các con chỉ mong được rảnh rỗi chạy về nhà vài ngày để được hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành của quê mình, ăn những món ăn với cách nêm nấu đặc trưng không thể tìm thấy được ở nơi khác. Bún cua, bánh xèo, bánh hỏi cháo lòng, bánh cuốn…, chỉ đơn giản vậy thôi mà cả một trời quê neo giữ.

Món ăn tuổi thơ gắn với hương vị quê nhà đã trở thành nỗi nhớ khôn nguôi với những người con xa xứ. Khi bước chân vào nhà hàng cao cấp, thưởng thức các món đặc sản từ khắp nơi nhưng lại thấy thèm chút mắm ruốc, mắm nêm, rau luộc của quê nhà.

Và, tôi cho rằng, tình yêu quê hương, đất nước bắt đầu từ những điều giản đơn ấy. Những món quà quê, những thức ăn vặt giản đơn có thể neo giữ tâm hồn của một người với một vùng đất, một quê hương. Tình yêu ấy được giữ gìn, truyền qua các thế hệ tiếp theo như những hương vị tuổi thơ vẫn đi cùng chúng ta suốt chiều dài cuộc sống.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Cái gạc-măng-rê của mẹ

Cái gạc-măng-rê của mẹ

Mấy tuần nay, bà ngoại sắp nhỏ dọn nhà đi nơi khác nên những thứ đồ cũ kỹ được bỏ bớt. Chỉ có cái gạc-măng-rê (garde manger), chuyển mấy lần nhưng mẹ tôi để hoài không nỡ bỏ. Cái gạc-măng-rê được đặt ở góc bếp, lặng im, cũ kỹ nhưng chứa đầy kỷ niệm của từng thành viên.
Bất chợt mùa lá rụng

Bất chợt mùa lá rụng

(GLO)- Mùa thu ở xứ sở nhiệt đới như nước Việt chúng ta, sự chuyển đổi của thiên nhiên không rõ ràng, đặc tả như ở trời Âu. Nhưng sắc thái của mùa lá rụng cũng đủ để làm xao động lòng người, ghi dấu ấn vào thi ca, nhạc họa từ xưa đến nay
Sắc lan mùa phố

Sắc lan mùa phố

(GLO)- Người chơi lan vẫn có câu: “Kiến giả thị bảo, bất kiến giả thị thảo” (Nghĩa là: Biết thì là bảo vật, không biết thì chỉ là cỏ). Vì thế, mỗi người chơi lan sẽ có một cách ứng xử riêng với hoa.
Quê cũ

Quê cũ

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.