Trái bóng tuổi thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Không hiểu sao lũ con trai quê tôi đều mê trái bóng. Cũng lạ, cái thời đất nước khó khăn, truyền thông vắng bóng, lũ nhỏ đâu biết gì nhiều về môn “thể thao vua”, ấy vậy mà trái bóng tròn luôn có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Ảnh minh họa: NGUYÊN VÕ

Ảnh minh họa: NGUYÊN VÕ

Thời ấy, ở quê lấy đâu ra bãi đất rộng làm sân bóng. Vậy nên, chúng tôi phải canh mùa đồng khô, khi lúa vừa được gặt xong là kéo nhau ra cánh đồng. Lựa một chân ruộng tương đối bằng phẳng, cả đám hò nhau tập trung giẫm đạp cho rạ bẹp sát đất rồi vác những cục đất thật to đặt ở hai đầu ruộng làm cầu môn.

Bóng thì hên xui, kiếm được gì đá nấy. Đừng mơ tới bóng da bởi làm gì có tiền mà mua. Bởi vậy, phải “nghiên cứu” tận dụng mấy thứ trái cây tròn, to giống hình trái bóng để chơi. Trong số này, “khả thi” nhất là quả bưởi. Nhưng bưởi trồng để ăn quả, lén hái đem làm bóng đá coi chừng ăn roi.

Thật hên là nhà thằng Tèo Em có cây bưởi cảnh. Giống bưởi này trồng chỉ để làm cảnh chứ quả không ăn được. Vậy nên, những trận túc cầu buổi đầu lập đội của chúng tôi đa phần diễn ra với những trái bóng được cung cấp bởi “nhà tài trợ” Tèo Em. Cứ vỡ quả này, Tèo ta lại lén chạy về hái quả khác. Bóng bưởi khá nặng, đá đau chân nên “cầu thủ” hai bên chỉ tranh nhau lùa bóng rồi lựa thế hất bóng vào gôn chứ cho kẹo cũng không đứa nào dám sút.

Khâu “nhân sự” cho 2 đội bóng lại càng mắc cười: Khỏi cần giới hạn số cầu thủ, khỏi cần phân vai hậu vệ, tiền vệ, trung phong, tiền đạo… làm gì cho lôi thôi mà cứ gom hết số lượng “cầu thủ” muốn tham gia; sau đó chia thành 2 đội và… đá. Chỉ có một vị trí duy nhất được phân công, đó là thủ môn. Vị trí này ít đứa muốn làm. Bởi khi bóng chưa xuống cầu môn thì phải đứng một chỗ nhìn bạn bè đá. Còn khi bóng xuống tới gần gôn lại phải “liều mình” lăn xả chụp bóng; nhiều pha bị đau do đối phương… ham bóng! Nhọc vậy nên hiếm đứa nào chịu lãnh chân bắt gôn cứng, đành chia nhau làm luân phiên.

Còn nhớ, có lần tới lượt tôi làm thủ môn. Thấy bóng xuống tới gôn, tôi luống cuống nhào ra. Trái bóng bưởi to nặng lại còn trơn tuột khiến tôi chới với. Hoảng quá, tôi ôm luôn chân cầu thủ đội bạn, giữ chặt mặc cho nó la oai oái! Chơi liều vậy mà cũng thoát được bàn thua bởi cái luật phạt đền (penalty) còn lâu mấy ông nhóc bóng đá tuổi thơ ngày ấy mới biết. Mà có biết chắc cũng không ai dám sút bóng… bưởi.

Đừng hỏi những trận bóng đá của chúng tôi có trọng tài hay không. Đương nhiên là không, vì luật chơi thì quá đơn giản. Cộng với việc nếu có phân công chắc cũng chẳng ai chịu làm. Bởi tâm lý đứa nào cũng chỉ thích được đá bóng nên dù có bị đau chân cũng đâu ai ưa cái món chạy bở hơi tai theo cầu thủ mà cấm đụng vô trái bóng bao giờ.

Dẫu cho cuộc chơi nào cũng có những va chạm, cự cãi. Nhưng tất cả cũng đều được xử lý gọn gàng, đơn giản. Đứa cố tình chơi xấu hoặc phạm lỗi mà “chày cối” không chịu nhận sẽ bị mọi người nhất trí “phạt thẻ đỏ”, tức là bị tẩy chay, đuổi khỏi sân. “Nghiêm trọng” vậy nên chả đứa nào dám lơ mơ.

Tới một ngày, anh trai của Tí Láu trong đội ở xa về chơi, thấy chúng tôi đá bóng bằng quả bưởi đau chân nên thương mà mua cho cả đội một trái bóng nhựa. Khỏi phải nói chúng tôi vui mừng đến thế nào. Tiếc là chỉ chơi được vài trận thì bóng đã bị lủng, xì hơi và xẹp lép. Niềm vui có bóng mới chưa trọn đã hóa nỗi buồn.

Vậy nhưng, cái khó ló cái khôn. Thằng Tin tháo vát nhất đội đã nghĩ ra cách xẻ một lỗ to trên quả bóng rồi nhét đầy giẻ rách, rơm khô vào cho bóng căng lên. Đá cũng tạm nhưng chắc chắn độ nẩy không thể nào sánh được với lúc bóng căng hơi. Kệ, có còn hơn không. Cứ thế cầm cự tới lúc trái bóng rách toác phải đem bán phế liệu thì cũng vừa hết mùa hè. Năm sau, tôi đi học xa quê và những trận bóng đá tuổi thơ cũng chính thức lui vào ký ức...

Có thể bạn quan tâm

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

null