Ca từ mượt mà, đầy chất thơ nhưng rất đỗi bình dị trong bài hát “Ngày xưa ơi” của nhạc sĩ Yến Dung đã theo tôi và bạn bè cùng trang lứa đi từ tuổi thơ cho đến tận bây giờ. Để những ngày hè theo chân con ra ngoại thành, chạy đua cùng những cơn gió và hạt mưa bất chợt, cánh diều tuổi thơ lại hiện về trong chấp chới trời xanh.
Kỷ niệm tuổi thơ luôn là thức quà vô giá đối với chúng ta khi tóc trên đầu đã ngả màu sương khói. Làm sao mà quên được những năm tháng cùng bạn bè chơi những trò chơi dân gian dưới ánh trăng vằng vặc, trong lồng lộng gió trời cùng rộn rã tiếng cười. Góc sân này là trò ô ăn quan, khoảng rộng kia bày đồ hàng ra bán, thân cây chuối úp mặt chơi trò trốn tìm, dưới bóng cây bơ chơi trò rồng rắn...
Minh họa: HUYỀN TRANG |
Trong vô vàn trò chơi tuổi nhỏ, có ai chưa từng chạy theo những cánh diều no gió thoắt ẩn thoắt hiện trên tít tắp cao xa? Những đêm rằm Trung thu, lồng đèn thường được làm từ thân tre, thân nứa với lập lòe ánh nến mà cuốn hút lũ trẻ con vô cùng. Giống như đèn ông sao, khung cánh diều cũng được làm từ tre nứa. Thân và đuôi diều là những tờ báo hoặc trang vở học trò đã sử dụng được cắt dán khéo léo, tỉ mỉ. Thân càng cân, đuôi càng dài thì diều càng được chắp cánh bay cao.
Đứa trẻ nào mà được bố làm cho cái diều to, chắc chắn với nhiều chiếc đuôi dài thì hãnh diện với chúng bạn phải biết. Để rồi cứ xuýt xoa, hong hóng chờ đợi đến chiều được ngửa cổ lên trời ngắm nhìn những cánh diều no gió giữa mênh mông.
Bây giờ, những ông bố không còn phải tự mày mò làm diều từ chất liệu giấy và tre nứa nữa vì diều được làm sẵn và bày bán với giá cả hợp lý.
Diều có nhiều loại cùng với màu sắc bắt mắt nên luôn thu hút được ánh nhìn của con trẻ. Chúng háo hức, say mê khi được bố mẹ đưa đến khoảng đất trống rộng rãi phía ngoại ô để nô đùa chạy nhảy. Nhìn ánh mắt lấp lánh và nụ cười thơ ngây hồn nhiên của chúng khi ngước nhìn những cánh diều đầy màu sắc chao liệng trong gió khiến lòng ta cũng trở nên rộn ràng. Trong khoảnh khắc ấy, đôi lúc chúng ta vẫn phảng phất miền hoài niệm.
Pleiku vào hè cũng là lúc những trận mưa ghé đến không lời hẹn trước. Nên niềm vui thả diều cũng trở thành những giờ phút tranh thủ. Tranh thủ trời quang mây tạnh, tranh thủ giờ làm việc cuối chiều, tranh thủ những ngày cuối tuần không mưa gió... các ông bố bà mẹ chở con đi tìm nơi có không gian rộng rãi để cánh diều tuổi thơ của con được thỏa chí vẫy vùng và cũng là để cho chính mình được sống lại những giây phút xa xưa. Hy vọng mai này khi lớn lên, những khoảnh khắc ấy sẽ là kỷ niệm tuyệt vời của các con mà không điều gì sánh được.
Thế giới tuổi thơ của con là những mảng ký ức để nuôi dưỡng tâm hồn. Cánh diều này sẽ mang giấc mơ của con đi xa, đến những miền đất mới. Nhưng ký ức sẽ neo vào con để con hiểu thêm 2 tiếng “quê hương”. Giống như cánh diều tuổi thơ đã theo chúng ta từ bờ bãi ruộng đồng, lên non xuống biển, bồi đắp cho tâm hồn ta những mảng màu bình dị để bây giờ ta lại thêm một mảnh ghép vào ký ức con như một cách dặn dò.
Cánh diều ấy sẽ lại ngân nga trong con một thứ kỷ niệm như mật ngọt để con trở về sau hành trình cuộc đời với những bôn ba. “Quê hương là con diều biếc/Tuổi thơ con thả trên đồng/Quê hương là con đò nhỏ/Êm đềm khua nước ven sông” (Đỗ Trung Quân).