Mùa cá cơm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Mùa cá cơm ở đây bắt đầu từ tháng 2 đến tháng 4 hàng năm. Cá cơm được đánh bắt gần bờ. Ngư dân xuất bến từ chiều hôm trước, đến sáng hôm sau cho ghe trở về.

Chỉ một phần nhỏ cá cơm được đem bán ở chợ, còn phần lớn dùng làm mắm hoặc phơi khô. Nghề làm cá khô từ tháng 3, khi trời bắt đầu nắng gắt. Cá cơm để dùng làm nước mắm thì ai cũng biết.

mua-ca-com-dd.jpg
Bến cá Nhơn Lý nhộn nhịp vì được mùa cá cơm. Ảnh: Đ.P

Ngoài ra, để dự trữ cho những hôm biển động, bão gió, người dân phơi cá cơm thật khô. Mỗi lần ăn lấy ra một nhúm nhỏ, ngâm sơ qua nước rồi rim lên.

Thời tiết se lạnh, ăn miếng cơm nóng với cá cơm rim mặn ngọt thì chẳng còn gì tuyệt bằng. Lúc này, cá cơm mới khô đều, thơm ngon. Thời chưa có tủ lạnh trữ thức ăn đông lạnh, cá tôm được mùa ăn không hết, phơi khô là cách dự trữ tốt nhất.

Lúc tôi đến, nắng đã giòn trên vai. Cái nắng tháng Tư phả vào tôi một ngày đầy rung mến trong những cần mẫn, sớm hôm tảo tần của bà con làng chài.

Ở đây, người ta đo mùa bằng độ phơi của cá cơm, nắng còn non, gió đổi chiều thì phơi chẳng được lâu. Phơi cá như chăm con mọn. Trưa chiều cá lên, hoặc rửa sạch rồi phơi, hoặc hấp sơ. Phơi cá cơm cũng phải có nghề. Tay quen thì cá nằm thẳng thớm, khô đều không rối. Tay lạ thì cá chồng nhau, nắng không lọt, bị sẫm màu.

Cá được rải lên khay lưới làm sao để không quá dày cũng không quá mỏng. Có người thạo nghề đến mức chỉ cần nhìn màu sắc là biết độ khô giòn của từng con cá cơm.

Giữa trưa, người ta lật cá cho đều mặt. Người khéo lắm mới giữ được cá khô mà không quá cứng, không quá mềm, thơm mà không tanh, ngọt mà vẫn đậm vị mặn mòi. Mỗi động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, như thể sợ làm vỡ tan cả một mùa mong mỏi, ngóng trông.

Làng chài Nhơn Lý đang vào mùa cá cơm. Nếu người xứ núi xem thịt gác bếp như là đặc sản riêng có thì với người xứ biển những khay lưới được rải đều cá cơm để phơi đã trở thành mùa nhộn nhịp nơi đây.

Những chiếc khay lưới như dấu chỉ thời gian hiện diện, vốn đã là một phần của làng chài, của biển cả. Nhưng sao tôi vẫn lẩn thẩn nghĩ về những ngày xưa cũ. Khi khay lưới chưa xuất hiện, những bà, những mẹ còn lom khom rửa nong, cạo rêu, chẻ nan tre vá lại từng chỗ rách trước mỗi mùa cá phơi khô.

Hồi nhỏ, tôi vẫn thường thắc mắc với má về tên gọi cá cơm. Phải chăng vì dáng hình bé nhỏ hay vì loài cá này gắn bó với cuộc sống của ngư dân miền biển như bữa cơm hàng ngày nên được đặt tên như thế. Bà tôi thì vẫn kể về giai thoại tên gọi cá cơm, bắt nguồn có từ thời Nguyễn Ánh.

Chuyện rằng: Khi Nguyễn Ánh bị quân Tây Sơn truy đuổi, sức cùng, lương thực cạn kiệt, tàu thì lênh đênh, quân lính đói lả. Đứng trên chiến thuyền, Nguyễn Ánh ngửa mặt lên trời mà rằng: “Giang sơn thổ võ/Sơn đầu hải khẩu/Tiền hiền khai khẩn/Hậu hiền khai cơ/Trên bờ dưới nước/Nhờ các chư vị tạo khiến/Cho lương thực quân lính ăn vài ngày đến đất liền”.

Vừa dứt lời, hai bên mạn thuyền từng đàn cá nổi lên. Những con cá nhỏ nhưng cũng nhờ đó thay cơm mà kéo dài sự sống. Có lẽ cũng từ chuyện ấy mà có tên con cá cơm đến bây giờ.

Nếu trời nắng to thì cá cơm tươi chỉ cần phơi 1 ngày là đã đạt mức khô để đóng gói. Cá cơm tưởng nhỏ bé vậy mà khi được rải lên trên các khay lưới bỗng chốc trở thành thứ ánh sáng quyến rũ, thu hút bao ánh nhìn.

Người làng chài không gọi là “mẻ cá”, họ bảo nhau: “Hôm nay trời được mùa sáng”. Câu nói không phải về tiết trời mà là ngợi ca thứ ánh sáng mặn mòi nằm gọn trên những khay lưới xanh kia.

Phơi cá cơm không chỉ cần nắng mà còn để ý độ gió, cần sự chậm rãi, vừa phải. Nắng quá gắt, cá dễ rút nước nhanh mà không giữ được vị. Gió quá mạnh, cá dễ bay mất lớp muối phủ.

Những người phụ nữ quê tôi có đôi mắt biết dõi theo chiều gió, có đôi tay đo được độ giòn khô của những thân cá trong nắng chiều. Nhọc nhằn trên đôi vai cùng nắng là vậy, nhưng những người phụ nữ miệt biển Nhơn Lý này vẫn rưng rưng cùng nghề. Nếu một hôm nghỉ làm, với họ như thiếu một cái gì đó.

Tôi có thể mua khô cá cơm bất cứ lúc nào, trong siêu thị, ở chợ hoặc đặt online qua các nền tảng số. Nhưng nếu chỉ như vậy, làm sao có thể nghe mùi gió biển thổi ngang mái tóc má tôi, âm thanh rộn ràng của buổi trưa nơi bến cá. Làm sao thiếu đi cái dáng vẻ xốn xang khi chờ ăn cơm nóng với mẻ cá khô rim.

Thật lòng, chút tình đó, tôi chỉ nhận ra khi xa quê. Giữa phố thị nhiều sự lựa chọn, đôi lúc bắt gặp trong một quán cơm bình dân, đĩa cá cơm khô cháy cạnh, ăn với cơm trắng và chén nước mắm ớt mà rưng rức ký ức tuổi thơ. Bởi cái gốc gác thấm trong từng thớ biển, nên dù xa quê bao lâu, tôi vẫn giữ riêng mình chút mặn mòi chân chất, thật thà.

Ngoài kia, vài chiếc thuyền bắt đầu hành trình mới. Ở đây, lòng tôi bình yên như cánh thuyền vừa tìm về bến, như lấp lánh ánh bạc trong giấc mơ khay lưới cá cơm bàng bạc trong nắng tháng Tư này.

Có thể bạn quan tâm

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian.