Nẻo về Pleiku

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Chạy xe ngang qua một đoạn đường ngắn thôi, nhưng thời gian như ngược trở về hơn 30 năm trước, khi chúng tôi hầu như ngày nào cũng có mặt ở nơi này.

Pleiku thập niên 90 của thế kỷ trước, trong ký ức tôi, đó là một thị xã nhỏ xinh, vài vòng xe đạp là có thể đi đến hết những nơi mình muốn. Những con đường cũng nhỏ và dốc. Đường Trần Hưng Đạo lúc ấy rất nhiều thông, những cây thông cổ thụ đầy mấu mắt, lớp vỏ nâu sậm xù xì chất chồng lên nhau. Những buổi mai, sương mù dày đặc quyện lấy những tán thông, quyện vào bước chân chúng tôi trên con đường đến trường.

Ngày nào cũng vậy, đạp xe đến đầu đường Trần Hưng Đạo là chúng tôi dắt xe thả bộ thật chậm dưới những tàng thông, trong hơi sương se sẽ lạnh. Vẻ tĩnh lặng trùm lên cảnh vật và cả con người. Những câu chuyện cũng thật khẽ khàng, như sợ lay động đến cây lá.

Những buổi thảnh thơi, chúng tôi đến Thư viện tỉnh đọc sách. Cửa sổ phòng đọc nhìn ra khoảng trời rợp xanh những tán thông. Thỉnh thoảng, một con sóc nhỏ ló cặp mắt đen láy từ trong hốc cây ra nghiêng ngó, rồi giật mình trốn biệt khi bất ngờ một quả thông khô rụng xuống. Gần thư viện là rạp chiếu bóng Hoa Lư. Cái rạp chiếu bóng cũ kỹ cũng nép mình dưới tàng thông xanh, gợi cảm giác yên bình đến nao lòng.

123.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Trong tôi vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc của ngày 30-4-1995. Kỷ niệm 20 năm Ngày giải phóng tỉnh, nữ sinh trường tôi được chọn tham gia đoàn diễu hành và đồng diễn trong buổi lễ. Chúng tôi háo hức tập luyện chờ ngày được biểu diễn, trong lòng ai cũng nhen lên một chút hồi hộp xen lẫn tự hào.

Lần đầu tiên, chúng tôi chứng kiến người dân đổ về thị xã đông đến vậy. Trong tà áo dài trắng, chúng tôi hòa vào dòng người và cờ hoa đi quanh những con đường trung tâm thị xã. Vẫn là những bước chân trên những con đường quen thuộc hàng ngày chúng tôi đi, nhưng ngày hôm ấy dường như ai cũng cảm thấy khác lạ hẳn. Giờ nhìn ngắm lại những tấm ảnh của ngày ấy, lòng tôi dậy lên cảm giác nhớ thương ngày tháng cũ, nhớ thương cái thị xã như lòng tay phủ mờ bụi đỏ dưới những tàng thông quanh năm bảng lảng sương mây.

Có lẽ ngày ấy, những chuyến đi xa nhất của chúng tôi là ra tới Biển Hồ. Tôi hay kể với bạn bè về những chuyến đi này. Đôi khi, chúng tôi dừng lại ở một đoạn đầy cây xanh bên hồ, ngồi đàn hát và chuyện trò. Khi khác lại đạp xe vu vơ cho hết một buổi không phải đến lớp. Ở cái tuổi chớm thành người lớn khi ấy thì có việc gì nhiều lắm đâu để phải bận bịu. Thế nhưng, cũng phải đến mấy chục năm gắn mình với Pleiku, tôi mới đi được hết giáp vòng Biển Hồ.

Sau này, những chuyến đi không còn vô định nữa, nhận ra mình có nhu cầu đi để biết, đi để hiểu, tôi dừng lại lâu hơn. Và đúng là tôi đã hiểu sâu hơn về lịch sử, văn hóa, đất đai, con người, đời sống của cư dân sinh sống quanh hồ. Những hiểu biết như bồi đắp thêm trong lòng tôi tình yêu với mảnh đất và con người ở miền bazan đầy nắng gió và bụi đỏ này. Mỗi khi cái tên Pleiku vang lên ở đâu đó, lòng tôi lại chộn rộn, xốn xang.

Tôi chưa bao giờ đi đâu vắng hẳn khỏi Pleiku theo đúng nghĩa. Những chuyến đi xa đâu đó cũng chỉ dăm ba ngày, rồi tôi lại mau chóng trở về. Ở Pleiku, tôi bảo về quê. Rồi ở quê, mọi người hỏi khi nào vào Nam, tôi trả lời vài hôm nữa tôi sẽ về. Tôi luôn dùng từ về. Đó là sự trở về nơi tôi sinh sống và nương mình. Con người ta, cảm giác an yên nhất trong lòng chính là có một nơi để trở về. Đó không chỉ là nơi an trú, đó còn là chốn để có thể sống hết mình với chính bản thể riêng mang. Là nơi có thể đem tất cả say mê trong lòng để làm việc, để sống, để đau đáu, để yêu thương…

Pleiku giờ đây cũng đã vươn mình phát triển như bất cứ một đô thị hiện đại nào. Du khách đến với Pleiku ngày một nhiều hơn. Bạn bè từ phương xa đến, tôi vẫn thích đưa họ tới những con hẻm nhỏ, nơi có thể ngồi chênh vênh trên một sườn đồi, nhìn ngắm nhà cửa ẩn chìm trong màu xanh cây lá, để cảm nhận một Pleiku phố xá dẫu đã khác xưa nhưng không hề mất đi vẻ đặc trưng vốn có, đó là nét hoang sơ và an tĩnh với nhịp sống chậm rãi, yên bình.

Mỗi lần đi xa trở về, từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, thấy Biển Hồ lấp loáng, thấy núi đồi uốn lượn trong sương mây, bao giờ cũng vậy, một cảm giác thân thương ập ùa dâng lên ngập lòng. Trong tôi, thành phố nhỏ bé này là nẻo về. Nơi ấy luôn có người đợi chờ tôi, có tháng ngày cũ giờ đã thành hoài niệm, có những khắc khoải thôi thúc. Để mỗi lần xa vắng, tôi lại chỉ muốn đưa tay chạm vào thông, vào gió, vào nắng, vào mưa, vào bụi đỏ mù trời, vào những con dốc xuống lên làm duyên cho phố… Nẻo về ấy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhớ thương, dù tôi vẫn đang được ấp ôm trong lòng phố nhỏ.

Có thể bạn quan tâm

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.