Nẻo về Pleiku

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Chạy xe ngang qua một đoạn đường ngắn thôi, nhưng thời gian như ngược trở về hơn 30 năm trước, khi chúng tôi hầu như ngày nào cũng có mặt ở nơi này.

Pleiku thập niên 90 của thế kỷ trước, trong ký ức tôi, đó là một thị xã nhỏ xinh, vài vòng xe đạp là có thể đi đến hết những nơi mình muốn. Những con đường cũng nhỏ và dốc. Đường Trần Hưng Đạo lúc ấy rất nhiều thông, những cây thông cổ thụ đầy mấu mắt, lớp vỏ nâu sậm xù xì chất chồng lên nhau. Những buổi mai, sương mù dày đặc quyện lấy những tán thông, quyện vào bước chân chúng tôi trên con đường đến trường.

Ngày nào cũng vậy, đạp xe đến đầu đường Trần Hưng Đạo là chúng tôi dắt xe thả bộ thật chậm dưới những tàng thông, trong hơi sương se sẽ lạnh. Vẻ tĩnh lặng trùm lên cảnh vật và cả con người. Những câu chuyện cũng thật khẽ khàng, như sợ lay động đến cây lá.

Những buổi thảnh thơi, chúng tôi đến Thư viện tỉnh đọc sách. Cửa sổ phòng đọc nhìn ra khoảng trời rợp xanh những tán thông. Thỉnh thoảng, một con sóc nhỏ ló cặp mắt đen láy từ trong hốc cây ra nghiêng ngó, rồi giật mình trốn biệt khi bất ngờ một quả thông khô rụng xuống. Gần thư viện là rạp chiếu bóng Hoa Lư. Cái rạp chiếu bóng cũ kỹ cũng nép mình dưới tàng thông xanh, gợi cảm giác yên bình đến nao lòng.

123.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Trong tôi vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc của ngày 30-4-1995. Kỷ niệm 20 năm Ngày giải phóng tỉnh, nữ sinh trường tôi được chọn tham gia đoàn diễu hành và đồng diễn trong buổi lễ. Chúng tôi háo hức tập luyện chờ ngày được biểu diễn, trong lòng ai cũng nhen lên một chút hồi hộp xen lẫn tự hào.

Lần đầu tiên, chúng tôi chứng kiến người dân đổ về thị xã đông đến vậy. Trong tà áo dài trắng, chúng tôi hòa vào dòng người và cờ hoa đi quanh những con đường trung tâm thị xã. Vẫn là những bước chân trên những con đường quen thuộc hàng ngày chúng tôi đi, nhưng ngày hôm ấy dường như ai cũng cảm thấy khác lạ hẳn. Giờ nhìn ngắm lại những tấm ảnh của ngày ấy, lòng tôi dậy lên cảm giác nhớ thương ngày tháng cũ, nhớ thương cái thị xã như lòng tay phủ mờ bụi đỏ dưới những tàng thông quanh năm bảng lảng sương mây.

Có lẽ ngày ấy, những chuyến đi xa nhất của chúng tôi là ra tới Biển Hồ. Tôi hay kể với bạn bè về những chuyến đi này. Đôi khi, chúng tôi dừng lại ở một đoạn đầy cây xanh bên hồ, ngồi đàn hát và chuyện trò. Khi khác lại đạp xe vu vơ cho hết một buổi không phải đến lớp. Ở cái tuổi chớm thành người lớn khi ấy thì có việc gì nhiều lắm đâu để phải bận bịu. Thế nhưng, cũng phải đến mấy chục năm gắn mình với Pleiku, tôi mới đi được hết giáp vòng Biển Hồ.

Sau này, những chuyến đi không còn vô định nữa, nhận ra mình có nhu cầu đi để biết, đi để hiểu, tôi dừng lại lâu hơn. Và đúng là tôi đã hiểu sâu hơn về lịch sử, văn hóa, đất đai, con người, đời sống của cư dân sinh sống quanh hồ. Những hiểu biết như bồi đắp thêm trong lòng tôi tình yêu với mảnh đất và con người ở miền bazan đầy nắng gió và bụi đỏ này. Mỗi khi cái tên Pleiku vang lên ở đâu đó, lòng tôi lại chộn rộn, xốn xang.

Tôi chưa bao giờ đi đâu vắng hẳn khỏi Pleiku theo đúng nghĩa. Những chuyến đi xa đâu đó cũng chỉ dăm ba ngày, rồi tôi lại mau chóng trở về. Ở Pleiku, tôi bảo về quê. Rồi ở quê, mọi người hỏi khi nào vào Nam, tôi trả lời vài hôm nữa tôi sẽ về. Tôi luôn dùng từ về. Đó là sự trở về nơi tôi sinh sống và nương mình. Con người ta, cảm giác an yên nhất trong lòng chính là có một nơi để trở về. Đó không chỉ là nơi an trú, đó còn là chốn để có thể sống hết mình với chính bản thể riêng mang. Là nơi có thể đem tất cả say mê trong lòng để làm việc, để sống, để đau đáu, để yêu thương…

Pleiku giờ đây cũng đã vươn mình phát triển như bất cứ một đô thị hiện đại nào. Du khách đến với Pleiku ngày một nhiều hơn. Bạn bè từ phương xa đến, tôi vẫn thích đưa họ tới những con hẻm nhỏ, nơi có thể ngồi chênh vênh trên một sườn đồi, nhìn ngắm nhà cửa ẩn chìm trong màu xanh cây lá, để cảm nhận một Pleiku phố xá dẫu đã khác xưa nhưng không hề mất đi vẻ đặc trưng vốn có, đó là nét hoang sơ và an tĩnh với nhịp sống chậm rãi, yên bình.

Mỗi lần đi xa trở về, từ trên cửa sổ máy bay nhìn xuống, thấy Biển Hồ lấp loáng, thấy núi đồi uốn lượn trong sương mây, bao giờ cũng vậy, một cảm giác thân thương ập ùa dâng lên ngập lòng. Trong tôi, thành phố nhỏ bé này là nẻo về. Nơi ấy luôn có người đợi chờ tôi, có tháng ngày cũ giờ đã thành hoài niệm, có những khắc khoải thôi thúc. Để mỗi lần xa vắng, tôi lại chỉ muốn đưa tay chạm vào thông, vào gió, vào nắng, vào mưa, vào bụi đỏ mù trời, vào những con dốc xuống lên làm duyên cho phố… Nẻo về ấy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhớ thương, dù tôi vẫn đang được ấp ôm trong lòng phố nhỏ.

Có thể bạn quan tâm

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.