Hương phố, hương đồi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Tôi hiểu vì sao mà những người bạn của tôi xa quê bao nhiêu năm, có người vẫn không quên được hương vị của đặc sản quê hương mình, có người vẫn đinh ninh lời hẹn với chính lòng: “mai mốt già tui về quê trồng rau, nuôi gà, tắm biển”… Còn tôi, nếu được hỏi, Gia Lai có gì đáng nhớ? Có lẽ tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời, đó là hương phố, hương đồi.

huong-pho-huong-doi-bg.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Khi gió đã mang chút hơi ẩm của nước, hương núi đồi dường như mới thực sự thức dậy. Nhất là vào giữa tháng ba tiết xuân phân. Như cuộc hạnh ngộ của đất trời, hoa bung nở khắp chốn. Đó cũng là mùa hoa cà phê phủ trắng đồi rẫy Tây Nguyên. Cách đây vài chục năm, khi nhà cửa còn thưa thớt, người ta sinh sống ngay trên vườn, rẫy cà phê. Sáng sớm mở cửa ra, hương hoa cà phê ngan ngát, vấn vít phủ lấy bước chân và hơi thở. Tôi đã mang theo cả nỗi nhớ hương vị quê nhà mộc mạc dịu êm ấy khi lên đại học, băng qua những vòng xoay ngã tư, ngã bảy đông đặc mùi nước hoa và caramel thơm ngậy của chốn phồn hoa đô thị.

Đến tận bây giờ khi nhà không còn bao bọc trong vườn cà phê nữa, mùi hương hoa cà phê vẫn đọng ngọt trong ký ức. Có dịp đi xa ra vùng ngoại ô vào mùa hoa cà phê nở, mới thấy thấm thía hương vị riêng của vùng cao nguyên đất đỏ bazan này. Kể cả khi hoa đã tận kết thành từng chùm trắng xóa, không phải một cành mà hàng chục cành, không phải một cây mà hàng trăm cây, phủ kín đồi lá xanh, đất đỏ, thì hương thơm vẫn dịu dàng như sắc trắng, mãnh liệt như hơi thở núi rừng.

Ở chốn cao nguyên lồng lộng, khoáng đạt gió, bạt ngàn mây này, hương vị hoa cà phê vào mùa là thứ ngôn ngữ riêng đầy ý vị của núi đồi. Có cái gì như thể chia đôi, nửa là hương thơm của thiên nhiên đất trời, nửa lại là vị mặn mòi của mồ hôi công sức con người. Nên, nó vừa quen thuộc, bình thường, mà cũng vừa thật quý giá. Biết bao người rời xa cao nguyên bazan, mang theo trong ký ức hương hoa cà phê nở. Biết bao người con lớn lên từ trái ngọt kết chùm đọng giọt mồ hôi của cha mẹ bên từng hố, gốc cà phê. Những giá trị lặng thầm thường không lên tiếng, chỉ thoảng hoặc mơ hồ gợi nhắc như hương hoa cà phê của rẫy, của đồi.

Từ hương rẫy, hương đồi đến hương phố, trên đất Gia Lai quê tôi nó chuyển hòa ý nhị tự nhiên như cách chùm hoa cà phê trong nắng gió nở ra trắng muốt và từ từ kết thành chùm quả đỏ mọng. Bao nhiêu hoa bấy nhiêu quả, bao nhiêu hương bấy nhiêu vị. Để phố núi là phố của hương vị cà phê mỗi sáng.

Gần 40 năm trôi qua sống trên đất Gia Lai, tôi vẫn không sao quên được mùi vị cà phê trong quán nhỏ của mẹ tôi. Ngày ấy, quán nằm chênh vênh đỉnh dốc, không quá đông đúc. Cà phê chỉ pha bằng phin, không có máy ép như bây giờ nhưng hương thơm thì mãi mãi ngưng đọng theo thời gian và nỗi nhớ. Mùi nồng ấm mộc mạc của cà phê hái chín rang củi, ngầy ngậy hương bơ muối tan loãng trong không khí trong lành buổi sớm mai.

Gia Lai chưa phải là thủ phủ cà phê nhưng tôi dám chắc, chưa có cà phê ở đâu ngon như phố núi quê tôi. Thổ nhưỡng đất đỏ bazan màu mỡ, khí hậu nóng ẩm vừa phải, địa hình có độ cao lý tưởng; kinh nghiệm trồng cây thâm niên cho phép tạo ra những hạt cà phê chất lượng ngon nhất. Thế thôi cũng chưa đủ, tôi nghĩ điều quan trọng nhất là thói quen thưởng thức cà phê thành văn hóa ẩm thực của đại đa số người dân phố núi đã khiến cho hương vị cà phê Gia Lai trở nên hết sức đặc biệt.

Nhiều con đường đã trở thành phố cà phê, ngõ cà phê, sực nức hương thơm mỗi sáng. Gu uống sành điệu tạo nên một cuộc chọn lọc khắt khe kích thích chất lượng. Thế giới cà phê phong phú với Arabica chua thanh, đắng nhẹ; Robusta đậm đà, thơm dịu khiến cho câu chuyện bị uống phải cà phê giả trên “đất cà phê” ngày càng hi hữu. Xu hướng cà phê hữu cơ, cà phê thu hoạch trái chín 100% phơi giàn không còn là điều gì quá xa xỉ. Và cơ hội được uống những hạt cà phê sẻ, giống cổ ít năng suất nhưng chất lượng hảo hạng là niềm vui không phải ai cũng có…

Hương phố hay hương cà phê phố núi mỗi sáng-chiều vẫn hàng ngày hiện diện ở đó, bên góc đường quen thuộc, bên chỗ ngồi quen thuộc với những người bạn thân thiết, song nếu không để ý hay vô tình, có lẽ ta sẽ quên ngay. Chỉ khi đi đến một vùng đất lạ, gọi ly cà phê quen thuộc, ta mới chợt giật mình nhận ra hương phố đã ở... nhà. Và khi ấy, lòng ta lại bồn chồn, mong ngóng gửi theo hương!

Có thể bạn quan tâm

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.