Màu xoan thương nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Bố trồng quanh vườn nhà một hàng xoan. Không biết có phải vì đã gắn bó cả tuổi thơ với nó nên tôi mới yêu hoa xoan hay tại bài thơ mà ngày còn tiểu học tôi đã thuộc làu làu: “Em yêu nhà em/Hàng xoan trước ngõ/Hoa xao xuyến nở/Như mây từng chùm”. Hoa xoan tím nhẹ, nhỏ xíu, rụng vụn cả trời chiều khiến những lần chải tóc của mẹ thêm lâu và tư lự hơn.

mau-xoan-thuong-nho-bg.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà. Ngôi nhà bằng gỗ xoan ấy chắc sẽ có mùi thơm thoảng qua như mùi hoa lúc chiều tà này. Rồi mẹ mang theo nỗi nhớ về một ngôi nhà bằng gỗ xoan vào Tây Nguyên sinh sống. Ngôi nhà bằng số gỗ xoan của ông nhường cho các cậu, các dì ở quê. Bố biết vậy nên mặc dù đã có gỗ để làm nhà nhưng vẫn trồng một hàng xoan cho mẹ nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng.

Tôi yêu cây xoan từ ấy, mặc cho các chú hàng xóm bảo bố chưa già đã lẩm cẩm. Các chú nói, Tây Nguyên thời ấy thiếu gì gỗ xịn, gỗ chắc mà phải trồng xoan để lấy gỗ. Họ khuyên bố trồng mít, trồng bơ để vừa có gỗ, có bóng mát mà vẫn có quả cho các con ăn. Bỏ ngoài tai những lời ấy, bố vẫn trồng xoan. Để rồi chẳng mấy chốc mà hàng xoan đã lớn, tán lá xanh mát. Những buổi sớm sương chưa tan hay những đêm thinh lặng vào dịp hoa nở, bố thường kê bàn ra sân, đặt lên đó chiếc đài bán dẫn để mẹ nghe chèo và chìm đắm trong hương hoa. Khi ấy, chúng tôi cũng chẳng dám chạy nhảy cười đùa nhiều mà theo đám bạn hàng xóm đi chơi.

Hình ảnh những mùa hoa ấy đã theo sâu vào trong ký ức của tôi, rồi lắng lại như một lớp phù sa mịn màng về tình yêu của bố dành cho mẹ và tình yêu của mẹ dành cho quê nhà. Để đến khi hoa tàn, xác hoa tao tác như mưa nhẹ ào qua, rắc từng lớp, từng lớp hoa mỏng xuống mặt sân lại khiến tôi buồn. Nỗi buồn tan vào từng xác hoa đang rụng tơi tả. Thế nhưng, nỗi buồn của một đứa trẻ trước cơn mưa hoa có lẽ chẳng giống với nỗi buồn sầu não của người lớn. Nó trôi qua rất nhanh và tôi lại nhảy chân sáo ra chái bếp, tìm chiếc chổi được bà bó lại từ những cành cây khô để quét sân. Những nhát chổi khẽ khàng vì sợ hoa lẫn với đất. Bàn tay bé xíu của tôi khi đó khum khum lại được một vốc hoa li ti. Tôi dồn hoa cẩn thận vào gốc rồi bước chân nhảy nhót chạy ra vườn tìm thêm vài đóa hoa râm bụt. Tiện thể, tôi gọi với qua hàng rào để rủ bạn sang nhà cùng chơi đồ hàng.

Trò chơi những ngày thiếu thời chỉ có lá, có hoa mà đám trẻ chúng tôi bày biện ra cả một mâm cỗ. Lá chuối to xanh mướt trải xuống trước làm mâm, lá mít vàng làm đĩa. Lá nhỏ hơn thì khoanh lại, lấy chân nhang ghim cố định làm chén, làm muôi. Hoa râm bụt được bứt rời từng cánh để làm đĩa nhỏ. Và những cánh hoa xoan tím nhạt còn vương chút hương thơm xao xác mới gom vội nơi gốc cây sẽ được mang ra mà bày biện. Các món đồ hàng nào là cơm, xôi, chè, cháo... cứ trộn lẫn vào nhau, cho vào bát, vào đĩa rồi giả vờ ăn mà như thật.

Hết mùa hoa thì đến mùa quả. Những chùm quả xoan nhỏ xinh như hạt nút áo tròn ngộ nghĩnh lại được đám con gái chúng tôi đem ra bày biện làm mâm cỗ. Còn tụi con trai thì lại thích bứt từng quả trút ra cái túi vải đeo bên mình làm đạn để bắn chơi. Đạn làm bằng hạt xoan không đau nhưng vẫn có thể khiến “bầm da tím thịt”. Vậy nên người lớn khi ấy cấm tiệt trò chơi này.

Rồi khu vườn tuổi thơ cũng mất đi khi chúng tôi chuyển nhà. Mẹ ngơ ngẩn tiếc những gốc xoan vì chỉ vài năm nữa là có thể xẻ lấy gỗ. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, những thương nhớ dành cho màu hoa cũ vẫn khắc sâu trong tâm khảm. Để rồi, ngày lạc bước, khi chợt thấy một gốc xoan trơ lá chỉ còn từng chùm hoa nhạt trổ vào trời chiều, tôi lại nhớ đến những tháng ngày thơ ấu vấn vít bên vườn xoan.

Có thể bạn quan tâm

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.