Xôn xao chợ núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Chợ họp từ mờ sáng, dưới tán cây gạo cổ thụ. Người mua kẻ bán đều là dân địa phương. Thỉnh thoảng có vài xe hàng từ nơi khác đến. Nhiều người chen chân chọn món mình thích nhưng đa số là tò mò, đứng vây quanh.

tranh-phong-canh-cho-que-2-inkythuatso-27-10-24-06.jpg
Tranh minh họa (nguồn internet).

Tôi tình cờ đến với chợ núi trong chuyến thăm người bạn. Nhà bạn ngay trước mặt chợ. Gia đình kinh doanh đủ mặt hàng từ thực phẩm đến đồ gia dụng. Cả đêm vì lạ chỗ nên tôi khó ngủ, khi vừa chợp mắt thì đã bị tiếng ồn đánh thức. Tôi bước ra ngoài.

Có bếp lửa vừa nhen lên, tỏa bóng chập chờn từ lều quán tạm bợ cuối chợ. Mùi thức ăn hòa trong sương sớm. Tiếng mở cửa sắt từ các gian hàng vang lên. Mấy chú heo tròn ủn ỉn trong chiếc giỏ tre cố chõ chiếc mõm ra ngoài kêu eng éc. Bầy gà con chiêm chiếp trong thùng carton khoét mấy lỗ nhỏ.

Một ông già khệ nệ đặt bao củ quả bên cạnh chị bán rau, đưa tay quệt mồ hôi rồi bắt chuyện: “Sắp sương muối rồi, thu hoạch không kịp hỏng như chơi”. Cô bán thịt ngưng dao chặt, nói vọng sang: “Ông để cho cháu một trái bí đỏ và ký khoai tây nhé”.

Ông lão khẽ gật đầu. Tiếng người cũng đầy dần lên khắp khu chợ. Một chiếc xe đẩy từ phía bên kia đường trờ tới, cô chủ nhoẻn miệng cười thay cho lời chào. Mấy thức quà dân dã đặt trên xe bốc khói nghi ngút. Có vài người đợi sẵn, bước tới. Tôi nghe nhiều giọng nói, những phương ngữ cất lên tạo nên hợp âm sống động. Trong những thanh âm trầm bổng ấy, có tiếng hối hả, khẩn trương bốc dỡ hàng, có tiếng mời chào và cả lời than vãn vì món hàng không được giá như mong muốn.

Tôi bất chợt nhớ về khu chợ ở quê, về những năm tháng tuổi thơ theo mẹ ra chợ mà lòng chùng xuống, rưng rưng. Hình như khu chợ nào cũng thế, luôn bày ra diện mạo của làng quê, nghèo khó hay sung túc qua những thức hàng dân dã, qua tấm áo đơn sơ đẫm vị mồ hôi, qua lời mời nhỏ nhẹ, ân cần.

Tôi chọn cho mình một góc nhỏ, nhìn quanh để nghĩ về thế giới đầy ắp những điều mới lạ mà chợ núi mang lại. Chợ núi tôi gặp là kiểu chợ tự phát, lâu dần thành quen, ngày nào cũng họp. Thế nên hàng quán chưa được quy hoạch một cách hệ thống. Cũng chính vì điều này mà chợ núi trở nên đa dạng, có phần đặc biệt.

Muốn mua gì, cứ rảo quanh chợ mà tìm hoặc hỏi thăm. Người dân ở đây hiếu khách, phương ngữ mộc mạc, chân tình. Mấy bà, mấy cô ngồi thành hàng dài, bày bán đủ loại nông sản. Họ vừa bán vừa chuyện trò với nhau về việc ruộng rẫy, chuyện gia đình, con cái...

Đặc biệt, mấy chị bán hàng ăn vừa khéo tay vừa dẻo miệng mời chào khách mua những món “nhà làm”. Lần đầu tiên nhìn thấy những món ăn đặc trưng của cư dân bản địa, tôi cảm giác vừa lạ vừa thích thú. Thấy vị khách vãng lai còn ngần ngại chưa dám thưởng thức, các chị trêu tôi rồi phá lên cười vui vẻ.

Chợ càng lúc càng đông người. Có người đến từ xa, tận những làng trong núi. Họ dậy trước tiếng gà gáy, vén màn sương mà bước. Đường đến chợ gập ghềnh, phải băng đồi, lội suối. Họ đến chợ cũng là lúc mặt trời vừa ló dạng, trên lối cỏ sương mai còn đọng giọt. Những đám mây bắt đầu tan ra, dạt về muôn hướng, để lọt những tia nắng vàng buổi sớm.

Chọn được chỗ ngồi thích hợp, họ lấy ra từ gùi, từ sọt những sản vật của núi rừng: nào măng, thảo quả, nào nấm, ốc đá và cả những trái bắp vừa thu hoạch chiều qua. Trong bộ trang phục của dân tộc mình, họ nổi bật giữa đám đông qua lại.

Nửa buổi sáng chợ núi dần tan. Người bán, người mua lần lượt đi về. Nhìn các lều quán trống trải, xác xơ, gió lùa thông thống, cảm giác buồn xâm chiếm lòng tôi. Cũng may, bên mé chợ, những ki ốt kinh doanh đồ mỹ ký, làm nail, làm tóc còn mở cửa. Mấy cô gái người đồng bào dân tộc thiểu số ngồi chờ tới lượt. Họ khoe với nhau chiếc váy thổ cẩm mới may, chiếc vòng bạc mới sắm. Có người cao hứng còn khe khẽ hát một làn điệu dân ca.

Tôi đã từng qua nhiều khu chợ, nhận thấy rằng ở đâu chợ cũng ồn ào, náo nhiệt; có khi còn xảy ra cự cãi, chèo kéo. Chỉ mỗi chợ núi là bình yên. Hình như ở đây người bán không mặc cả và người mua không trả giá. Họ trao đổi nhau bằng cái giọng cùng âm sắc, cả người mua và người bán hiểu và đo được tấm lòng nhau. Tôi về phố, mang theo những ánh mắt thân thương, những nụ cười hiền lành đậm chất quê, chất núi.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.