Nhớ hội trại ngày ấy

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Đó là những năm tháng nghèo khó nhưng chan chứa tình yêu thương, những ngày mà niềm vui đến từ sự gắn kết, sẻ chia giữa bạn bè, thầy-cônhững kỷ niệm khắc sâu trong tim.

artboard-1.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngày ấy, những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ XX, chúng tôi học THPT trong một ngôi trường nhỏ nằm ở huyện xa nhất tỉnh. Phần lớn học sinh là con nhà nông, sáng đến lớp, chiều về lại tất bật giúp cha mẹ việc nhà.

Chúng tôi ở cách trường rất xa, có khi hàng chục cây số và đến từ nhiều vùng khác nhau, bạn từ miền biển, người lại từ vùng đồi núi xa xôi. Những ngày nắng, chúng tôi chở nhau trên những chiếc xe đạp cọc cạch, đạp hàng chục cây số để đến trường, đi qua con đường đầy sỏi đá, đầy nắng và gió bụi. Ngày mưa, đường đất trơn trượt, xe đạp không thể đi, chúng tôi lội bộ hàng cây số, có khi đến lớp quần áo ướt sũng, tóc tai bết bùn, nhưng ánh mắt vẫn sáng lấp lánh niềm vui.

Sách vở không có nhiều, bộ sách giáo khoa cũ kỹ được chuyền tay nhau từ lớp này sang lớp khác, có khi một nhóm 4-5 bạn cùng học chung 1 quyển sách. Vậy nhưng, chưa bao giờ chúng tôi ngừng khát khao, chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ về một tương lai tươi sáng hơn.

Trường tuy nhỏ, nhưng trong mắt chúng tôi, đó là cả một thế giới. Những dãy phòng học đơn sơ với mái tôn nóng hầm hập mùa hè, thấm dột vào mùa mưa. Sân trường không rộng nhưng vẫn là nơi chứng kiến biết bao kỷ niệm, những giờ chào cờ dưới nắng, giờ thể dục sôi nổi, tiếng cười rộn rã trong mỗi giờ ra chơi và không ít lần bị phạt đứng góc lớp vì mải nói chuyện. Những ngày tháng ấy, dù thiếu thốn trăm bề, nhưng có một thứ chưa bao giờ vơi đi, đó là tình bạn và niềm tin yêu cuộc sống.

Và rồi, cứ mỗi dịp 26-3, khi nắng tràn ngập từng tàng cây kẽ lá sân trường, không khí hội trại lại rộn ràng khắp nơi. Tiếng cười nói vang lên từ lớp học, những tấm băng rôn, cờ hoa được chuẩn bị từ sớm, ai nấy đều háo hức chờ đợi.

Vì sân trường không đủ rộng để tổ chức, thầy trò lại cùng nhau di chuyển đến khu rừng phi lao ven biển, một khoảng trời xanh mát trở thành điểm hẹn quen thuộc của những mùa hội trại đáng nhớ. Cả lớp náo nức bàn bạc chia nhau từng nhiệm vụ. Chẳng bạn nào nề hà khó khăn, ai cũng muốn góp chút gì đó để cùng nhau làm nên những kỷ niệm đáng nhớ nhất của hội trại thời học sinh.

Rồi ngày hội cũng đến. Cả khu rừng phi lao như bừng sáng trong sắc màu rực rỡ của cờ hoa. Lán trại được dựng lên từ những đôi bàn tay vụng về nhưng đầy quyết tâm. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng vẫn rộn rã tiếng nói cười. Thích nhất là phần tổ chức trò chơi hội trại.

Những trận kéo co đầy kịch tính, những cú ngã lăn lộn khi nhảy bao bố, những màn rượt đuổi đầy hào hứng trong trò chơi dân gian. Tiếng cổ vũ, tiếng reo hò, những tràng cười không dứt… Và bữa cơm muộn của ngày hội trại cũng thật đặc biệt. Giữa bãi biển lộng gió, cả lớp quây quần bên nồi cơm trắng, cá khô, rau luộc, thêm chén nước mắm ớt cay nồng. Bữa ăn đơn sơ mà vị ngon nhớ mãi, đâu phải chỉ vì lấp đầy cái bụng đói, mà vì ấm áp tình bạn.

Khi màn đêm buông xuống, ngọn lửa trại bùng lên giữa trời sao thăm thẳm. Đó có lẽ là thời khắc đáng nhớ nhất của cánh học trò chúng tôi. Tất cả ngồi bên nhau, tay trong tay, hát vang những bài ca quen thuộc. Ánh lửa chiếu rọi từng khuôn mặt, ánh mắt ai cũng long lanh niềm vui xen lẫn chút bồi hồi. Bồi hồi vì biết rằng, đây là lần cắm trại cuối cùng của thời học sinh, lần cuối cùng cả lớp được ngồi bên nhau dưới bầu trời đầy sao, cùng nhau lắng nghe tiếng lửa trại tí tách và những bản nhạc vang vọng giữa đêm khuya.

Giờ đây, khi đứng nhìn học trò háo hức chuẩn bị cho hội trại 26-3, tôi lại thấy mình của những năm tháng ngày xưa. Có những thứ sẽ thay đổi, có những người sẽ đi xa, nhưng những ký ức về một thời tuổi trẻ rực rỡ, những ngày tháng bên nhau sẽ mãi mãi sáng trong tim, như ngọn lửa trại bập bùng chưa bao giờ tắt.

Có thể bạn quan tâm

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.