Miền ký ức

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Căn nhà xưa đón tôi bằng một cơn mưa bất chợt. Lá ở đâu mà nhiều như thể cả một cánh rừng trút xuống.

Hàng xóm bảo cứ để chất đống mà đốt rồi bón cho cây nhưng tôi chưa vội làm. Tôi muốn ngắm thật lâu những gì đọng lại sau lưng mình trong những ngày vắng mặt. Ngôi nhà này là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, nơi rộn rã tiếng cười của cả nhà giờ chỉ còn lại một mình đứng đây.

Tôi đã đến nhiều vùng đất, say sưa đắm chìm trong sự khác lạ, hấp dẫn của văn hóa bản địa và tìm ra được những nét đặc sắc riêng có của từng vùng quê. Bấy nhiêu năm đi mòn đế giày, nào ngờ về đây, nhà lại “hoang vu” trong chính lòng mình.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Con đường bụi đỏ phía trước mặt bao giờ cũng báo cho tôi biết niềm vui khi mẹ đang về. Trên chiếc xe đạp lọc cọc, tiếng của những phụ tùng han rỉ vang trong không gian làm thức tỉnh chú vàng thính tai. Nó nhìn xuống con đường gồ ghề, sủa lên mấy tiếng, cái đuôi mừng ngoáy tít rồi quay lại liếm chân tôi. Nó cũng như tôi ngóng mẹ về nhưng chẳng có quà gì cho nó. Nhưng, có lẽ thứ mà nó mong lại chính là sự bình an, để biết mình không bị bà chủ bỏ rơi. Sau này lớn lên, tôi nhận ra đó là một bài học lớn.

Mẹ về đến sân, mồ hôi đẫm lưng áo. Nắng, gió, sự mệt nhọc chẳng chịu buông tha, cứ quấn lấy mẹ cả ngày. Đàn heo, đàn gà thì cứ nhẩn nha chẳng vội lớn. Cây cối trong vườn cũng mỗi mùa một khác nhưng bóng mát thì luôn đầy ắp trước sân như bàn tay của mẹ. Tất cả những cây ấy đều một tay mẹ trồng, mẹ tưới. Mẹ trồng từ lúc tôi chưa sinh ra. Có lẽ người đợi đứa con trong ước vọng tươi xanh ấy đã từ lâu lắm…

Những ngày đi học xa nhà bao giờ cũng vui nhất. Tuy nhiên, giờ đây, tôi lại thấy nuối tiếc. Nuối tiếc vì đã làm cha mẹ lo lắng. Nuối tiếc vì những năm tháng ấy tôi không được sống trong miền thơ ấu này. Bên khung cửa sổ phòng tôi, những cành hoa đã ghé hương thơm, những cánh ong bay qua bao lần, nắng cũng đã bao lần ghé thăm. Dường như trong đời mỗi người đều có những năm tháng xa vắng đó. Đó là khoảng thưa vắng khi mái nhà võng xuống bởi tuổi tác cột kèo, cha mẹ còng lưng bởi lo toan, còn ta vẫn đang cố sải bước chân theo đuổi niềm đam mê tuổi trẻ.

Tôi mở cửa bước vào nhà. Căn nhà xưa tuy không ai ở nhưng vì có người trông nom nên sạch sẽ, ấm áp. Bàn ghế ngăn nắp, những cuốn sách nằm trên giá ngay ngắn, chiếc đàn guitar mà cha tôi thường chơi bài “Phố núi buồn” của nhạc sĩ Trần Tiến vẫn còn đó. Tôi vẫn nhớ giọng cha tôi hát: “Tráng sĩ nghèo, áo vải nâu/Đèo An Khê cưỡi voi chập chùng/Thung lũng xanh/Những giai nhân và những anh hùng”. Thanh âm quen thuộc như phảng phất, vang vọng giữa bốn bức tường gỗ cũ.

Tôi nhớ có năm hiếm mưa, đất đai cằn khô, đôi môi nứt nẻ. Tôi nằm trên cỏ khô rạc ngắm bầu trời xanh và hỏi cha: “Trên trời kia ai tưới mà xanh mát thế ạ?”. Cha tôi đang cặm cụi làm vẫn ngẩng lên, đưa khăn quệt mồ hôi và bình thản nói: “Xanh bởi những điều ước chứ nào có ai tưới”. Nghe cha giảng giải, tôi hiểu được có biết bao người đã gửi lên đó những ước mơ. Ước mơ không bao giờ khô héo mà luôn xanh mát niềm hy vọng như thế. Thế rồi, mưa từ đâu về bất chợt rơi xuống, mưa táp vào mặt tôi mát lạnh. Kỳ lạ quá, không có sấm chớp, không vần vũ bầu trời mà mưa như lời nói đùa ào ạt đáp lại câu hỏi của tôi.

Miền ký ức ấy chẳng nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ khiến tôi bâng khuâng khi trở về. Chỉ có tôi mới nhận ra, mới hồi tưởng và thấy từng chiếc lá quý giá. Nhìn viên gạch đã mòn bởi bước chân của thời gian, tôi mới thấy mình đã bỏ lại sau lưng quá nhiều ký ức. Tôi bước ra, khép lại cánh cổng gỗ, nghe tiếng thời gian vang lên phía sau lưng, biết rằng tóc mình đêm nay có lẽ sẽ bạc thêm.

Có thể bạn quan tâm

Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Cái gạc-măng-rê của mẹ

Cái gạc-măng-rê của mẹ

Mấy tuần nay, bà ngoại sắp nhỏ dọn nhà đi nơi khác nên những thứ đồ cũ kỹ được bỏ bớt. Chỉ có cái gạc-măng-rê (garde manger), chuyển mấy lần nhưng mẹ tôi để hoài không nỡ bỏ. Cái gạc-măng-rê được đặt ở góc bếp, lặng im, cũ kỹ nhưng chứa đầy kỷ niệm của từng thành viên.
Hương ổi mùa xa

Hương ổi mùa xa

(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.
Tự “chữa lành” cho bản thân

Tự “chữa lành” cho bản thân

(GLO)- Cứ gần đến ngày nghỉ lễ là các anh chị đồng nghiệp lại xúm xít hỏi nhau: “Lễ này đi chơi ở đâu?”. Còn tôi thì chỉ muốn nghỉ ngơi bên gia đình. Đã rất nhiều năm rồi, tôi không có khái niệm đi chơi ngày lễ, nhất là những chuyến đi chơi xa dài ngày.
Tháng Chín...

Tháng Chín...

Tháng Chín khiến người ta nhớ và bâng khuâng khi vấn vương một tà áo trắng, một ánh mắt cười trong ngày khai giảng. Mới đó mà đã gần hai mươi năm trôi qua. Không dưng thèm bé lại, được hồn nhiên tung tăng cắp sách tới trường như thuở nào.
Hương vị của kỷ niệm

Hương vị của kỷ niệm

Hôm rồi, đứa em ở Bến Tre lên thành phố, ghé nhà thăm và tặng một bịch nhãn long nhà trồng được. Cầm bịch nhãn long trên tay mà Linh ngỡ ngàng vì có trái vỏ màu trắng, trái thì vỏ màu tím, nhãn long giờ thật lạ.
Cuốn sách bị đánh cắp

Cuốn sách bị đánh cắp

Chiếc xe khách như con trâu kiệt sức, phì phò thở hắt ra mấy lượt rồi bất động. Gã tài xế trẻ măng vặn vặn mấy cái nút, cố khởi động lại nhưng chiếc xe vẫn im ru.
Bí mật của thời gian

Bí mật của thời gian

(GLO)- Có lẽ do bản tính thích quan sát và để ý mọi thứ quanh mình nên tôi thường đặt ra những câu hỏi. Có lần, tôi đã hỏi một người bạn: “Trên đời này, có thứ gì chứa nhiều bí mật hơn thời gian?”.
Nghĩa tình hàng xóm

Nghĩa tình hàng xóm

(GLO)- Mặc dù chuyển đến nơi ở mới đã lâu nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn về thăm những người hàng xóm cũ. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, nói chuyện hoài không hết, tôi lại càng thấm thía hơn lời dạy của người xưa “Hàng xóm tối lửa, tắt đèn có nhau”.
Tháng Chín yêu thương

Tháng Chín yêu thương

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Chòi rẫy

Chòi rẫy

(GLO)- Trong rẫy của người Jrai bao giờ cũng có một cái chòi. Sau khi thu hoạch nông sản, tất cả sẽ được cất giữ tại chòi rẫy.
Ngóng mẹ đi chợ về

Ngóng mẹ đi chợ về

(GLO)- Ngóng mẹ đi chợ về luôn là cả một niềm yêu thích với tuổi thơ của chị em chúng tôi. Mỗi lần mẹ đi chợ là chị em mau mải chạy ra cổng hoặc tận đầu ngõ, trốn dưới một bóng cây nào đó và mắt thì cứ liên tục ngóng ra phía mẹ đi về.
Chuyện tình ở xóm Đá Côi

Chuyện tình ở xóm Đá Côi

“Đá Côi”, tên xóm có từ khi nào không ai biết, kể cả ông Sáu, người lớn tuổi nhất vùng lớn lên từ thời Pháp thuộc, trải qua 20 năm kháng chiến chống Mỹ, giờ vẫn còn trụ lại với bà con nhiều thế hệ.
Ngồi ngắm sương mù

Ngồi ngắm sương mù

(GLO)- Nhiều lần, tôi thấy mình cứ nhớ thương một thứ gì đó rất mơ hồ, hình như là sương mù. Bạn tôi cười bảo: “Sương mù ở đâu mà chẳng có, ngay trong thành phố này, cứ thức dậy thật sớm để chạy bộ ven hồ, trong công viên... là thấy được sương mù giăng tầng tầng lớp lớp”. 
Chờ mùa

Chờ mùa

(GLO)- Ông bà thường nói: Mưa lúc nào mát mặt lúc ấy! Đó là khi trời oi bức, khô hanh, chứ lê rê mãi hoài món “đặc sản” mưa cao nguyên thì quả thực là... rát mặt. Thức dậy trong tiếng mưa rơi ràn rạt trên mái hiên sau một đêm chập chờn, hẳn là nhiều người sẽ có tâm trạng chờ mùa, chờ nắng.
Bao la tình mẹ

Bao la tình mẹ

Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.