Hiên nhà nhớ mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.

Thường thì, sau bữa trưa, khi con gà trống nhà ai đó cất tiếng gáy xa xăm là lúc tôi chìm vào giấc ngủ nhờ làn gió mát từ chiếc quạt nan của mẹ. Sau này, chiếc quạt hiện đại hay dàn điều hòa cao cấp cũng không thể đưa tôi vào giấc ngủ dịu dàng như thế.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Lớn lên, như bao đứa trẻ tinh nghịch khác, tôi bắt đầu tìm cách trốn giấc ngủ trưa. Nhớ một lần, sau khi giả vờ lim dim, thấy mẹ đã đi nằm, tôi trốn đi chơi khá xa. Mặc kệ cơn buồn ngủ kéo đến, tôi vẫn say sưa với những “âm mưu” mà mình đã dự định từ trước. Mất giấc ngủ, người tôi trở nên phờ phạc, tay chân rã rời.

Chiều đó, lúc đi làm về, bố nhìn tôi và hỏi: “Con có biết bố đi làm đánh mất gì không?”. Tôi nhìn bố từ đầu đến chân, ngoài chiếc xe đạp lọc cọc, chiếc cặp da đã cũ, quần áo, mũ vẫn đủ cả, tôi lắc đầu chịu thua. Lúc ấy, bố mới ngồi xuống xoa đầu tôi: “Bố đánh mất giấc ngủ của mình đó con. Giấc trưa giúp người ta tỉnh táo lại để giúp những buổi chiều kết thúc trọn vẹn. Sao con lại từ bỏ nó”. Từ hôm ấy, tôi có thêm một sự thấm thía sâu sắc.

Có lẽ từng ngày trôi đi của mỗi gia đình không hề giống nhau. Mẹ tôi làm vườn nên dậy rất sớm. Khi anh em tôi tỉnh giấc thì mẹ đã cắt xong rau, chất lên xe đạp. Mẹ để lại mâm cơm sáng và vết bánh xe hằn sâu trên lớp cỏ còn đẫm sương trước nhà. Xế trưa, mẹ trở về vun vén củi đuốc nấu cơm, trong lúc chờ cơm sôi thì rau lợn, cám gà…

Buổi chiều, mẹ thư thả hơn một chút. Dưới mái hiên rộng, mẹ trải chiếu ngồi đan lát hoặc khâu vá. Bàn tay mẹ chậm rãi, có khi vừa làm, vừa khe khẽ hát. Những món đồ có khi là cái rổ, cái rá, có lúc là chiếc khăn mặt với tên từng người được thêu riêng, mẹ cũng làm thuê cho người nào đó đặt hàng... Chiều chậm và thưa vắng cho đến khi những người đi làm về qua ngõ lóc cóc tiếng bánh xe, tiếng cười nói.

Tôi lớn lên đi học, xa dần xóm nhỏ nơi núi đồi. Tôi đã có những buổi chiều thật khác so với ngày còn ở nhà với mẹ. Cũng như bố, tôi không còn giấc trưa yên ả trong tiếng chào mào, tiếng gà, tiếng gió lao xao cành lá. Chiều với tôi gấp gáp, vội vã bởi áp lực công việc của ngày. Chiều như hiệp 2 của một trận bóng đá, như cái kết một bộ phim gay cấn, như mẻ gốm sắp ra lò…

Rồi một ngày, tôi thoát ra vòng quay mưu sinh, về quê dăm ba ngày phép chơi với mẹ. Năm tháng qua đi, tóc bố đã bạc trắng, mẹ đã lên chức bà. Các cháu đã lớn, đi học ăn ngủ bán trú. Mẹ tôi lại ngồi ngóng các cháu đi học về, xem đứa nào vui, đứa nào cáu kỉnh.

Cuộc đời của một người phụ nữ là thế. Lúc còn trẻ đi chợ về lo ánh mắt con thất vọng vì không có quà bánh, lúc về già lo con cháu trở về nhà không được vui. Chúng tôi có cố gắng dành dụm sửa cái nhà, mua cái ti vi, cái máy tập thể dục… cho bố mẹ, nhưng dù có đầy đủ đến đâu cũng không thể khỏa lấp được khoảng trống của những buổi chiều như thế. Chiều cứ xa vắng dần, mênh mông, mênh mông.

Ngày bé, tôi chỉ ước cả ngày chỉ có sáng mà không có chiều. Còn giờ, tôi lại ước chiều cứ dài mãi thêm để mái tóc pha sương của mẹ không thao thức từng đêm lo nghĩ. Phải chăng trong đời mỗi con người, chúng ta đều có những mong ước phi lý nhưng rất đỗi chân thành, tha thiết vì những gì thân yêu nhất như thế đó.

Chiều nay, từ hiên nhà, tôi nhìn ra chỉ thấy một sự vắng lặng. Xa xa, phía cuối trời, mây vẫn nhẹ bay theo gió. Bên hiên nhà, chiếc ghế mây còn đây, cái rổ, cái rá vẫn treo trên tường, nhưng mẹ tôi đã an nhiên về miền mây trắng. Rồi trăng lên, đêm về. Còn tôi, tôi lại mở trang giấy và ngồi cùng những cảm xúc đang đầy ắp trong lòng. Tôi nhớ mẹ!

Có thể bạn quan tâm

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Giai âm tiếng lòng

Giai âm tiếng lòng

(GLO)- Nếu tin rằng mọi thứ đều có nguyên do thì lý do ra đời của cây đàn guitar chắc hẳn là niềm ưu ái vô bờ mà thượng đế đặc biệt ban tặng cho con người.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.