Thương những bờ xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Từng có những bờ xanh thật xanh, mãi cứ ngời biếc ở một khoảng nào đó trong tâm thức chúng tôi, những đứa trẻ đã từng lớn lên giữa trong lành xa xưa ấy.

Buổi sớm chớm thu. Không khí vẻ như đã dịu bớt đi phần nào cái gắt gao của nắng hạ. Nơi chúng tôi ngồi sát bên cánh đồng. Không gian thoáng đãng, hương lúa non thoảng trong gió mang đến cảm giác thật dễ chịu. Có lẽ không gian hôm ấy đã đưa chúng tôi trở về với câu chuyện của những ngày tháng đã xa, vừa đầy nhớ thương, vừa có chút gì đó như tiếng thở dài, tiếc nuối.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Dường như sau tất cả những áo cơm phố thị, con người có nhu cầu được trả mình về với thiên nhiên, để cân bằng lại cảm xúc. Thử mường tượng một ngày dài đối mặt với những bức tường cao ngất, phòng máy lạnh kín bưng, ngột ngạt và bí bách. Những buổi chiều tan sở, chen lấn trong dòng người và xe cộ đặc quánh khói bụi. Đêm nhốt mình trong mấy mét vuông với vài trò giải trí công nghệ được lập trình sẵn…

Một chuỗi những ngày dài lặp đi lặp lại như vậy. Lâu dần, cuộc sống của chúng ta sẽ ra sao? Không chỉ cuộc sống nơi phố thị, mà có lẽ, ai cũng có thể nhận thấy những đổi thay ở các làng quê, khi màu xanh cứ dần bị thay thế bởi bê tông gạch ngói. Cái màu xanh của những bờ những giậu cứ dần dần rời xa…

Nơi tôi thích nhất là vườn nhà. Một khu vườn không quá rộng, chỉ vừa đủ để thắp lên những niềm vui bé nhỏ. Ở một góc, cây xoan như một người báo mùa thật chính xác. Khi những ngón cành gầy guộc vươn giữa vòm trời xam xám bắt đầu lấm tấm những lộc xanh, ngay sau đó, những chùm hoa tim tím như khói sương sẽ xuất hiện. Cùng với đó là hoa cam, hoa bưởi. Không gian như được ướp bởi hương hoa. Nhưng sức sống căng tràn nhất phải là những ngày hè, nhìn đâu cũng thấy một màu xanh mát mắt. Chúng tôi có thể trèo lên những chạc cây, vắt vẻo ngồi chuyện trò.

Chẳng có chùm quả nào lọt qua được những cặp mắt tinh ranh ngày ấy. Những quả ổi chi chít dấu móng tay nằm lơ lửng trên cành chờ mùa thu nối bước. Những con mắt lá mở ra một trời ước mơ trong khu vườn rợp bóng cây xanh có lẽ đã góp phần đưa những bước chân chúng tôi trên khắp nẻo đường đời.

Ngày ấy, nhà cách nhà bởi những bờ giậu xanh ngắt. Người ta thường dùng cây chè lam, râm bụt hoặc tre trúc để trồng làm ranh giới. Chúng tôi luôn vạch một lỗ hổng nhỏ trên những bờ ranh giới ấy làm lối qua lại nhà nhau, chẳng mấy khi đi vòng theo lối ngõ. Bên này đứng nói chuyện với bên kia, hoặc chỉ cần ới nhau một tiếng là đã có thể tụ tập.

Những bờ xanh nơi những con ngõ nhỏ ấy còn là nơi hò hẹn của biết bao lứa đôi. Các anh chị lớn ngồi nói chuyện, đám trẻ nhỏ chơi trốn tìm, rúc rích trong những bụi cây. Làng quê như đẹp hơn lên trong những đêm trăng biếc xanh.

Chúng tôi nhắc lại chuyện xưa. Nhớ từng cây ổi ở vườn nhà ai năm nào cũng sai quả và rất thơm ngon, cây táo vườn nhà nào trái vừa to vừa ngọt, cây bún cạnh bờ sông đã chứng kiến chúng tôi lần lượt biết bơi, khóm tre nơi đầu ngõ đã từng là nơi các bà, các chị đi làm đồng về ngang ngồi hóng gió…

Giờ tất cả đã không còn nữa. Ngồi nhìn ruộng đồng ngày càng bị thu hẹp, nhường chỗ cho những công trình hiện đại. Bờ tre, bụi duối mất dần, thay vào bằng những bức tường rào kiên cố. Tình làng nghĩa xóm vẫn như từ bao đời nay, ấm áp và gần gũi. Nhưng có gì đó xon xót, như là nỗi tiếc nhớ những điều đã ăn sâu cắm rễ vào đời sống để tạo nên một phần hồn cốt cho làng quê, cứ dần xa vắng mất.

Cuối buổi gặp, khi câu chuyện mãi cứ xoay quanh những bờ xanh vương vấn ấy, một người bạn bảo rằng đang dự định thắp dần lại màu xanh cho đường làng ngõ xóm bằng việc sẽ đi tìm và trồng lại những loài cây đã từng thân thuộc khi xưa.

Tôi ngước nhìn ra cánh đồng, nơi những thảm lúa đang gối đầu lên nhau trải dài trước mắt. Cạnh đấy là dòng sông, mặt nước khẽ dợn sóng đẩy đám lục bình khẽ dạt vào cạnh bờ. Tất cả như biếc hơn lên trước mắt tôi.

Người ta bảo màu xanh là màu của hy vọng. Lòng tôi cũng thắp lên chút hy vọng cho lần trở về sau, biết đâu tôi lại được ngồi dưới một vòm xanh mát dịu mà nhớ lại đôi điều đã từng hiện diện.

Có thể bạn quan tâm

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.

Những bức ảnh cũ

Những bức ảnh cũ

(GLO)- Một hôm, tôi vô tình phát hiện cuốn album cũ nằm lẫn giữa đống giấy tờ trong ngăn tủ quần áo. Tôi cầm lên, có cảm giác như chạm vào từng ký ức xa xôi. Ngày xưa yêu dấu theo những bức ảnh lần lượt quay về.

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.