Lời sóng vỗ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.

Sự lý giải nào cũng không thỏa mãn được cho câu hỏi vì sao lại chọn biển. Chỉ có thể hiểu rằng tận sâu trong tiềm thức có lẽ biển như là một tri âm, tri kỷ luôn vỗ về an ủi những lúc ghé thăm.

Ảnh minh họa: Minh Tiến

Ảnh minh họa: Minh Tiến

Ai đã từng đứng trước biển, lặng lẽ nhìn những con sóng dồn đuổi xô bờ hẳn sẽ thấm cảm giác bơ vơ, trơ trọi đến tận cùng. Biển ôm vào lòng bao nhiêu sự sống, biển giấu vào đêm bao điều bí mật, biển cưu mang, biển cũng chôn vùi... vậy mà lòng người vẫn hướng về biển. Âu cũng là vì người ta nhận ra sự bao dung, nhân từ của biển, như lòng mẹ bao la luôn bảo bọc con thơ. Sự sống sinh ra từ biển.

Và nhiều lúc dấu chấm hết cũng đến từ biển cả mênh mông. Có lẽ vì thế mà những yêu thương cứ ngày một vun đầy cho những người tựa nương vào biển, cả cho những người ở thăm thẳm núi đồi mà vẫn hướng về phía biển mỗi khi lòng vương nỗi chông chênh.

Những đến đi chóng vánh chưa đủ rộng dài để mình thấm thía được cuộc sống mưu sinh từ biển. Những no đủ, mất mát chỉ qua hình ảnh và câu chữ trước mỗi trận cuồng phong bão tố. Tự hóa thân để thấm tháp nỗi mất mát tột cùng trước mỗi đợt thiên tai, để biết thương những người dân sống nghề chài lưới.

Cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng. Để có “cá bạc đầy khoang” là những ngày dài lênh đênh biển cả. Chỉ khi cập bờ mới thầm cảm ơn đất trời và biển cả đã cho mưa thuận gió hòa, cho chuyến ra khơi an toàn.

“Trước biển đêm trăm ngàn con sóng vỗ/đá có đau như sóng lặn trong lòng/em bé nhỏ biển đời mênh mông thế/sợi yêu nào níu giữ chút tình anh”. Tôi đã viết những câu thơ này khi đứng trước biển đêm. Tiếng sóng biển đêm vỗ vào ghềnh đá làm thức tỉnh và nguôi ngoai yếu đuối, để rồi học sóng nương theo thủy triều mà lành lặn lại những vết thương. Biển bỗng trở thành nhân chứng cho những cảm xúc dịu dàng vừa chớm nở như một sự khắc cốt ghi tâm, để mỗi lần về biển, cảm xúc ấy trở về nhắc nhớ.

Đứng trước mũi tàu rẽ sóng vào bát ngát trời mây, biển rộng là một cảm giác tự do đến vô cùng. Cảm giác chinh phục và tận hưởng sẽ luôn song hành với sự hàm ơn vô tận.

Sự yên bình nào chẳng đánh đổi bằng những mất mát hy sinh. Mỗi tấc đất tấc biển là sự hiến dâng quên mình của biết bao thế hệ. Những người dân bám biển đêm ngày cũng là đang góp phần gìn giữ quê hương. Nên những lần dõi mắt về khơi xa hoặc lênh đênh sóng nước, biển lại gợi ra trùng trùng bí ẩn.

Hòa với biển chút ít thời gian rồi lại về với núi. Nhưng những khát khao được về với biển vẫn luôn còn mãi. Và, trái tim vẫn mong thêm một lần lặng nhìn những con sóng vỗ bờ, để được chở che âu yếm khi đặt chân trần lên cát mịn, để được nghe lời tri âm qua ngàn con sóng vỗ.

Có thể bạn quan tâm

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

null