Cái gạc-măng-rê của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Mấy tuần nay, bà ngoại sắp nhỏ dọn nhà đi nơi khác nên những thứ đồ cũ kỹ được bỏ bớt. Chỉ có cái gạc-măng-rê (garde manger), chuyển mấy lần nhưng mẹ tôi để hoài không nỡ bỏ. Cái gạc-măng-rê được đặt ở góc bếp, lặng im, cũ kỹ nhưng chứa đầy kỷ niệm của từng thành viên.

Ngày xưa, thời chưa có tủ lạnh, cái gạc-măng-rê được dùng nhiều. Ngăn dưới cùng mẹ tôi đựng mấy bộ chén dĩa kiểu, đẹp nhưng ít dùng, chỉ khi có đám tiệc mới dám lấy ra đãi khách. Ngăn giữa để những thứ thường dùng, thuận tiện để lấy. Ngăn trên cùng đựng đồ ăn, nhưng cũng mấy khi có gì đặt vào. Còn treo thêm bên hông cái ống đựng đũa muỗng và cái ống để bàn chải, kem đánh răng. Bốn chân kê bằng bốn chén nước cho kiến khỏi lên.

Ảnh: NAM KỲ LỤC TỈNH
Ảnh: NAM KỲ LỤC TỈNH

Cái gạc-măng-rê để ở bếp, như là trái tim của ngôi nhà. Ai đi đâu về cũng ghé ngang, mở ra nhìn một cái như một thói quen. Có khi là dĩa bánh hàng xóm cho, hay miếng cá chiên thừa của bữa ăn trước. Nhằm hôm mở ra, nhìn vào khoảng trống mà không để làm gì cả.

Tôi nhớ nhất hai món đựng ở đó là hũ chà bông thịt heo và xấp bánh tráng ngày cuối năm mẹ hay mua để dành ba bữa tết.

Ngày đó, ba mẹ tôi không mấy dư dả. Thức ăn thường ngày là cá ba câu ở ao sau nhà, rau mẹ trồng ở vườn, thỉnh thoảng mới được bữa thịt kho độn chung với củ cải trắng hoặc thịt kho với cơm dừa rám. Dừa cũng của nhà trồng. Nên thời đó, chà bông heo là món ăn xa xỉ chỉ dành riêng cho bà ngoại. Hũ chà bông nhỏ để đó, như là miếng mỡ treo ở miệng của đám mèo con, thèm thuồng. Không biết anh chị tôi có dám không chứ tôi thì lâu thật lâu lén lút nhón một vài sợi bỏ vào miệng nhanh gọn như một tên trộm vụng về.

Vì cái gạc-măng-rê thường xuyên trống trải như vậy nên bánh tráng là món được anh chị em tôi thích nhất. Mà có phải được thường xuyên đâu, tết mẹ tôi mới mua, để dành ăn từ từ. Bánh tráng ngày xưa loại to gần hai bàn tay, dẻo và mặn chát, bán theo xấp năm mươi cái gập đôi. Anh chị em chúng tôi không ăn được chà bông heo thì ăn đỡ bánh tráng. Đi đâu về là chạy thẳng vô bếp, mở gạc-măng-rê, xé nửa cái bánh tráng dày, đem ra nhúng nước, cuộn lại rồi nhâm nhi từ từ, tận hưởng. Lắm khi chưa tới tết là phải mua xấp bánh khác, có lần mẹ tôi cất sâu vô mấy chồng chén dĩa nhưng cũng không thoát khỏi hao hụt!

Nghĩ lại vừa buồn cười vừa thấy rưng rưng…

Năm nay mẹ tôi 85 tuổi, từng nhiều lần dọn nhà, có những món đồ dùng mẹ tôi mang theo gần như suốt cả cuộc đời. Như cái nồi nhôm dày mẹ tôi dùng từ khi hai mươi tuổi, trước khi anh trai lớn của tôi ra đời, đến cách đây vài năm mới bị hỏng. Cái muỗng inox to đập đá, bộ nồi nhôm, và mấy thứ từ thời ba tôi có chuyến công tác ở Liên Xô. Cái đồng hồ, mắt kính, cái ví và cả cuốn sổ tay ghi mấy số điện thoại hồi ba tôi còn sống. Những tấm huân chương, huy chương của ba mẹ và cả cái gạc-măng-rê. Tất cả những thứ đó không chỉ là đồ dùng mà là những hình ảnh của người đã mất, những kỷ niệm của ba, của anh chị em tôi.

Giờ đây, khi dọn qua nhà khác, cái nào buông thì mẹ vẫn phải buông. Nhưng tôi cũng hiểu, đó là những yêu thương mà mẹ vẫn muốn mang theo. Không biết khi bằng tuổi mẹ, tôi có được khỏe, có gom góp được nhiều kỷ niệm như mẹ bây giờ không… Nhưng tôi tin rằng, tình yêu thương mà mẹ và tôi dành cho mọi người cũng đều nhiều như nhau…

Theo TỐ HOA (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

null