Hương ổi mùa xa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi không lớn lên giữa đồng bằng miền Bắc để được biết đến cái ngọt ngào và tinh túy của đất trời vào thu bằng hương cốm hay hương thị đẫm hồn xưa.

Phố thị nơi tôi sinh ra cũng không chia 4 mùa rõ rệt để được biết đến sự hiện hữu rõ ràng mà tha thướt của mùa thu. Vậy mà một ngày, thật tình cờ, hương ổi đánh thức “mùa thu” trong tôi giữa heo may gió ngàn, cũng ngỡ ngàng và ý vị như câu thơ của Hữu Thỉnh: “Bỗng nhận ra hương ổi/Phả vào trong gió se/Sương chùng chình qua ngõ/Hình như thu đã về”.

Thì ra, không chỉ có hương cốm, hương thị, hồn thu còn nói với ta bằng dịu dàng hương ổi để phố nối với vườn, đất với trời cứ ân cần vấn vít nối nhau bằng nỗi nhớ êm đềm những ngày tháng đã trôi xa.

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Khi mây không còn ướt sũng và nắng đã hong khô như tấm lụa ngà phất phơ giữa bầu trời xanh, cũng là lúc cây cối, vườn tược vừa được tắm táp mát mẻ, chim chóc ở đâu hớn hở bay ra mừng ngày mới. Lũ nhỏ chúng tôi cũng í ới gọi nhau vào làng hái quả.

Còn nhớ, bên này đường nhựa là phố, là nhà, bên kia là vườn, là làng. Làng sum suê bóng mát, la đà lá, lúc lỉu quả. Con đường mòn dẫn lối vào như mở ra một không gian khác, tịch tĩnh, yên bình. Đất đã khô ráo, áo vỏ mắt tre lăn tròn xạc xào trong gió nhẹ, mùi nồng ẩm của lá mục khởi lên dưới nắng vàng.

Chao ôi nhớ! Một khoảng trời kỷ niệm ửng hồng cả tuổi thơ, bừng sáng như miền cổ tích nào chưa xa. Vị ổi thơm ngòn ngọt, chan chát, đọng vị chua thanh nơi đầu lưỡi. Tôi không hiểu sao trong nỗi nhớ của lũ trẻ con chúng tôi, thời đó, trái ổi lại hấp dẫn đến thế. Để bây giờ, ổi đỏ, vàng, trắng, ổi xá lị, ổi lê, ổi nếp... ẩn vào trong những giấc mơ. Có lẽ đó là thứ quả khiến trẻ con ăn hoài không chán.

Vào mùa ổi chín, từ sáng đến chiều nhẩn nha trong vườn, chúng tôi có hôm mê chơi còn ăn ổi thay cơm mà chẳng thấy xót ruột. Chỉ cần chén muối hột giã thêm vài ba quả ớt là sống động cả mùa hè tuổi thơ.

Tôi còn nhớ mãi những hàng ổi sẻ. Quả không to nhưng hạt nhỏ, ruột giòn, chua thanh ngọt dịu. Đó là hàng ổi mà bọn trẻ chúng tôi “cưng” nhất, khi nào vào vườn là tăm tia đầu tiên và sẽ trở lại cuối cùng. Có những khi máu nghịch ngợm nổi lên, chúng tôi ham vặt trái, cắn vài miếng rồi thả lăn lóc dưới gốc cây.

Lớn lên, trong những lần hàn huyên ôn lại kỷ niệm tuổi thơ, tôi vẫn nhớ mãi câu chuyện nhỏ của một người chị bạn. Cái tuổi vô tư nghịch dại, cứ thấy cây có trái là vặt, bất kể non hay già, rồi thoải mái cắn, quăng đầy gốc, có biết đến xót cây, tiếc của. Có lần, bố chị đã nhặt tất cả những quả ổi bị cắn nham nhở ấy xếp một thành hàng dài, để đấy và… không nói gì! Nhưng chị kể, sự im lặng ấy đã đi theo mãi vào nỗi nhớ, suy nghĩ của tuổi thơ và lớn dần lên thành một bài học không nhỏ về sự trưởng thành.

Bây giờ, thỉnh thoảng vào làng chơi, những vườn ổi sai trĩu quả xưa đã không còn, cái thênh thang rộng lớn của không gian vườn tược cũng thu hẹp. Lác đác vài nhà, bà con trồng dăm ba cây ổi trước sân. Nhưng vẫn thân thương như thế, cành mảnh khảnh, cây không cao để lũ trẻ con trèo được, quả vẫn lúc lỉu chín đợi chờ. Cây ổi, người bạn của trẻ con vẫn ân cần, hào phóng như thế.

Theo đà phát triển của công nghiệp, nhiều vườn cây trái được quy hoạch thành farm, thậm chí là farm hữu cơ. Nhiều vườn ổi cây thấp hơn đầu người một chút nhưng quả được bao trắng cành, giống ổi cũng thật phong phú.

Phong phú là vậy, nhưng thật khó để tìm lại hương vị xưa, nhất là hương ổi sẻ. Có phải ký ức về những ngày nắng gió mây trời lồng lộng của tuổi thơ, những ngày “đầu trần chân đất” bé dại vô tư rong chơi đã kết đọng thành nỗi nhớ không sao tìm lại? Để vị ổi, hương xưa cứ chợp chờn trong những giấc mơ.

Ngày nay, khi đủ đầy, người ta tìm mọi cách để được thưởng thức trái cây sạch. Còn ngày xưa, mọi thứ thật tự nhiên. Cây đến mùa ra hoa đậu quả, trái chín chờ tay người hái. Cây với mùa, cứ tuần hoàn chắt chiu nhựa thơm, dưỡng chất và hương đất trời để dâng trái đượm cho người luôn biết nâng niu chờ đón.

Những mùa ổi đi qua tuổi thơ, lắng trong ký ức ngọt lành và thơm mát, nuôi dưỡng tâm hồn. Chợt nhớ và thấm thía câu thơ: “Con đi qua trăm bể/ Mơ một triệu mùa xuân/Cuối cùng nơi muốn đến/Lại là nơi đã từng”. Nơi đã từng ấy là vị cũ, hương xưa, vườn kỷ niệm của tôi.

Có thể bạn quan tâm

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.