Quê cũ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Xe bắt đầu rẽ vào con đường bê tông rộng rãi. Trước mắt là xóm làng với những ngôi nhà cao tầng, mái lợp ngói đỏ nhấp nhô. Bên trái là cánh đồng lúa sắp vào vụ gặt, vàng ươm trải dài.

Xa xa, những đám bắp, mì tiếp giáp với bờ sông, bạt ngàn sắc xanh. Trong tôi bỗng dâng trào xúc cảm. Ký ức như thước phim quay chậm lần lượt hiện ra, gợi nhớ về một miền quê yên bình và đầy ắp nhớ thương.

Tôi sinh ra và lớn lên nơi miền quê trung du, bên dòng sông nhỏ hiền hòa. Khi vừa qua tuổi mười lăm, tôi theo gia đình vào Nam nhưng lòng vẫn luôn nhớ về quê cũ. Nhớ những lần cùng bọn con nít chạy lên cầu sắt bắc ngang dòng kênh để ngắm nhìn những chuyến xe chở đầy người, chất đầy hàng hóa từ các huyện miền núi về thành phố. Niềm ao ước lớn dần trong tâm hồn non nớt của những đứa trẻ đầu trần chân đất ấy là một ngày nào đó được theo những chuyến xe kia rong ruổi đi khắp nơi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Tôi thường về thăm cậu mợ và các anh chị vào dịp hè. Sau này ra trường đi làm thì tranh thủ những lần công tác ngang qua, tiện đường ghé ít hôm. Mỗi lần được trở lại thăm quê, tôi thấy tâm hồn mình được chạm thật gần, thật sát vào vỉa tầng thăm thẳm của miền quê đã in sâu vào ký ức.

Quê cũ có đặc điểm là nhà nào cũng thấp vì thời tiết khắc nghiệt, phải nép dưới bóng cây, tường vôi dày tránh nóng và chống chọi với gió bão. Mùa hè, gió Lào rát mặt, còn mùa đông thì lạnh buốt da. Nơi ấy có dòng sông bên đục bên trong đã đi vào câu ca, có cánh chuồn cắn rốn tập bơi, có cánh đồng cỏ may, tuổi thơ ngủ quên trong những chiều đầy gió. Nơi ấy, người dân quê chân chất, bình dị, mở lòng yêu thương tất thảy cỏ cây, sông suối.

Dạo quanh thăm thú một vòng, tôi không thể nào kìm được lòng mình. Một nỗi bâng khuâng khó tả. Một niềm nhớ thương dâng trào. Vẫn nếp nhà từ đường lợp ngói âm dương. Vẫn cái giếng làng, xôn xao tiếng nói tiếng cười vào những đêm trăng, vào ngày gặt rộ. Vẫn ngôi miếu nép dưới tán cây gạo, mỗi độ tháng ba hoa đỏ nở đầy. Tôi bỗng thèm được trở về với tuổi thơ nằm ngoan trên chiếc chõng trước hiên nhà, nghe bà thủ thỉ kể chuyện ông đi kháng chiến, chuyện bà sinh mẹ, chuyện vượt truông tìm thuốc lá chữa rắn cắn...

Tôi lâng lâng trong niềm tưởng vọng. Tiếng chim khoan nhặt sau vườn, tiếng gàu múc nước cọ vào thành giếng mỗi sớm mai. Hương cau, hương nhài dịu nhẹ, mùi hoa bưởi, hoa chanh nồng nàn lan tỏa theo ngọn heo may. Tôi mở lòng tận hưởng thật đầy đủ hương vị quê cũ, vừa nhẹ nhàng thoáng qua nhưng cũng rất sâu đằm. Nắng xôn xao và gió trong lành cùng lòng người hân hoan chào đón.

Bây giờ, quê tôi không còn hẻo lánh, thưa thớt dân cư như trước nữa. Nhà cao tầng san sát, ranh giới giữa những khu vườn là bức tường cao, vững chãi. Có nhiều khu dân cư mới mọc lên, được quy hoạch, chỉnh trang hiện đại và đẹp mắt. Nhìn diện mạo quê hương thay đổi từng ngày, chợt nghĩ về ngày trước mà lòng thấy rưng rưng.

Vẫn còn đọng lại vị nhút chua ăn qua mấy mùa mưa nắng. Vẫn còn đó hình ảnh chiếc chõng tre cũ kỹ. Vẫn thấp thoáng mảnh áo tơi. Vẫn đằm vị chè xanh ngay đầu lưỡi.

Trong các gia đình còn lưu giữ những nông cụ gắn bó gần gũi, thân thiết như cối xay lúa đơn sơ, chày giã gạo, cối đá rồi những nong, nia, giần, sàng... dù ruộng đất đang dần bị thu hẹp và nhiều nơi chuyển đổi mục đích sản xuất.

Thấy tôi lụi cụi lục tìm từng hình ảnh cũ như cái nơm, cái đụt, cái ràng... người anh đã cười xòa, nhắc lại mấy lần lội khe bắt cá. Trong đêm tối, 2 anh em cứ cầm đèn pin, dò từng bước. Đến tờ mờ sáng mới về nhà, quần áo đầy bùn nhưng “chiến lợi phẩm” chẳng là bao.

Thời gian thầm lặng trôi qua. Dòng sông nhỏ hiền hòa luôn vun bồi phù sa cho đôi bờ thêm trù phú rồi mới rướn mình xuôi về biển. Nhiều con đường rộng rãi được mở ra nối trung tâm thành phố với các huyện miền núi. Chiếc cầu sắt xuống cấp đã thay bằng cây cầu bê tông, cây gạo cổ thụ bên cột mốc vẫn nở hoa đón đợi những đứa con xa trở về.

Có thể bạn quan tâm

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.