Hương đất bazan

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Một lần, bạn tôi đùa: “Nếu không ngại đất đỏ bazan bết đế giày thì mời bạn về Tây Nguyên say sưa ché rượu”.

Tôi cười trong lòng. Với bao thử thách của cuộc đời, tôi còn không ngại giẫm lên mà bước tiếp thì ngại ngần gì cái màu đất đỏ óng ánh những ngày nắng cháy và bết bám lên mình mỗi độ mưa dầm. Tôi xem đó là lời mời thật ngọt ngào, thật tình tứ mà cũng đầy phóng khoáng của người bạn gái. Và rồi, tôi trở lại Tây Nguyên.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Sau một đêm chập chờn trong giấc mơ không đầu không cuối, tôi mở mắt choàng dậy, bên ngoài ô cửa là thấp thoáng dáng núi và ngàn thông lấp lánh sương. “Tây Nguyên đây rồi”-tôi tự nói với mình. Một nỗi xúc động nào đó chợt len lỏi trong tim, tôi bồi hồi nhớ lại chuyến đi đầu tiên của mình đến với vùng đất đỏ bazan này cách đây chục năm về trước.

Khi đó, tôi còn là cậu sinh viên ngày lên giảng đường, tối đến lại đạp xe lọc cọc đến nhà học trò dạy thêm. Tôi đến Tây Nguyên với số tiền ít ỏi chắt bóp được trong khả năng của một sinh viên nghèo, nửa muốn ngao du sơn thủy, nửa lắng lo về lộ phí.

Ngày ấy, tôi ước ao giá như mình có điều kiện để khám phá cho cùng tận vẻ đẹp quyến rũ của mảnh đất Tây Nguyên này. Tôi sẽ lang thang lên đồi thông, ra rẫy cà phê, ngắm núi đồi, ngắm hoa pơ lang nở hay thư thái ngồi dưới gốc cây kơ nia tỏa bóng mát. Tôi sẽ ở lại Tây Nguyên đến khi nào thỏa thích thì thôi.

Rồi những mơ mộng đó biến tan nhường chỗ cho cuộc mưu sinh không mấy dễ dàng. Tây Nguyên tự dưng xa vời trong giấc mơ tuổi trẻ của tôi. Giờ thì tôi trở lại Tây Nguyên, với đại ngàn, với những rẫy cà phê, những vạt hoa dại nhấp nhô bên triền đồi. Tim tôi bỗng se sắt.

Tôi không ngại đường xa, cũng chẳng ngại ngần gì đất đỏ bazan. Ngược lại, cái mùi đất đỏ ấy đã trở thành nỗi nhớ trong tôi. Bạn đón tiếp tôi rất nồng hậu. Nhìn bạn cười trong nắng chiều, nụ cười duyên trên khuôn mặt phúc hậu, mái tóc ngang vai, vàng như màu nắng nhạt và xoăn nhẹ kiểu tự nhiên khiến tôi thương nhớ vấn vương. Bạn đưa tôi đi dạo một vòng phố núi.

Pleiku mùa này đẹp khó tả, chợt nắng, chợt mưa nhưng cũng không thể cản trở bước chân tôi. Mùi cà phê dậy lên thơm nồng. Bạn mời tôi ly cà phê nguyên chất trong sớm mai đầy sương mù và gió lộng. Khoảnh khắc ngồi bên bạn, tôi chợt nghĩ, cuộc đời này có mấy lần được ngồi bên nhau như thế này?

Cuộc đời là những bất ngờ mà đôi khi chúng ta không thể đoán định trước được. Như lúc này đây, tôi cũng đâu ngờ được rằng, mới hôm qua, còn chộn rộn với mớ công việc vây kín, với nỗi nhớ bazan đến nghẹn lòng mà hôm nay tôi đã chạm chân lên miền đất này để được nghe mùi đất tỏa hương nồng nàn trong sương sớm.

Ngay chính bạn, bạn cũng đâu nghĩ rằng, chỉ một lời mời người về say sưa ché rượu cần miền cao nguyên, người lại lặn lội đường xa chỉ để quệt tay xuống mặt đất bazan thơm mềm rồi ngắm nghía và thì thào bên tai bạn: “Tây Nguyên ở đây rồi!”.

Về Tây Nguyên yêu dấu, giấc mơ thời tuổi trẻ bỗng chốc sống lại trong tôi. Tôi chợt nhớ rằng, có một thời, mình từng ao ước được lang thang khắp núi đồi, trong lòng phố nhộn nhịp hay trên những rẫy cà phê rộng lớn, trong buôn làng rộn ràng tiếng cồng chiêng mỗi dịp lễ hội hay trên những đồi thông xanh ngắt... nơi đâu cũng được, chỉ cần là Tây Nguyên! Về đây, tôi thấy sao mọi thứ gần gũi và thân thương quá, ngay cả một cái cười duyên, một lời mời rượu thủ thỉ hay cái chớp mắt làm rung rinh cả vạt nắng chiều của cô gái Bahnar cũng đủ làm lòng tôi xao xuyến.

Chiều nay, đất đỏ bazan lại dậy hương sau cơn mưa vừa rửa trôi những bụi bặm trong lòng phố, tôi ngồi ngắm dòng người lên xuống con dốc mềm, lẩm nhẩm mấy câu thơ của tác giả Nguyễn Đăng Độ: “Một tiếng chim kêu, một đêm mưa quất/Nửa đời người chìm nổi với Tây Nguyên”... Những con chữ theo mưa ngấm sâu vào đất. Bên tôi chỉ còn tiếng nói dịu dàng và cái nhìn trìu mến của cô gái Bahnar.

Có thể bạn quan tâm

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Khi phố mùa hoa

Khi phố mùa hoa

(GLO)- Nơi nắng mưa chia 2 mùa rõ rệt, giao của mùa là những phố màu hoa. Không còn gió se mát hanh hao trên nền trời xanh ngắt, cái nóng oi hầm bắt đầu cho một ngày như sớm hơn thường lệ. 

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

null