Phố của những tháng năm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Những sớm mai, phố núi chìm trong màu trắng đục của sương mù. Vạn vật lòa nhòa ẩn hiện. Người ta bảo: Vào mùa này, con người thường nhiều tâm trạng.

Tôi chỉ thấy không gian và cảnh vật như nhẹ bẫng, thanh thản dưới sương mai. Câu chuyện trong buổi sớm mù sương với người bạn vong niên như đưa tôi trở về với phố nhỏ của những tháng năm xa ngái.

Nếu tính chính xác từ thời điểm năm 1929, theo Nghị định thành lập thị xã Pleiku của Khâm sứ Trung Kỳ thì Pleiku chưa đầy 100 năm tuổi, chưa quá cũ xưa, nếu không muốn nói là đô thị cao nguyên này vẫn còn quá trẻ. Và, tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn khi được sống như một gạch nối của Pleiku xưa và nay, Pleiku mới và cũ. Một khoảng cũ nhưng chưa xưa lắm, khi ngày ấy, Pleiku còn là một phố thị nhỏ xinh với rất nhiều con đường bụi mờ đất đỏ. Giữa lòng phố, ngước lên là thông xanh, nhìn xuống là cỏ dại.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Trong tâm trí tôi, có lẽ Pleiku không phù hợp với những người có tính cách quá năng động hoặc quá trầm tĩnh. Năng động, ồn ào quá sẽ cảm thấy bị lạc khỏi cái không gian và tiết trời lúc nào cũng bàng bạc, se sẽ buồn. Còn trầm tĩnh quá, có thể sẽ bị chìm thật sâu vào cái vẻ bàng bạc buồn ấy. Pleiku dành cho những người ưa thích sự bằng an.

Bất cứ thời khắc nào, chắc chắn bạn cũng có thể tìm cho mình một khoảng rất vừa ý. Đó có thể là một vỉa hè không quá náo động cho buổi mai bắt đầu một ngày mới. Đó cũng có thể là một góc phố chật hẹp, để có thể quan sát những bộn bề mưu sinh của nhịp sống đặc trưng nơi phố thị. Đó cũng có thể là một không gian mở ra với ruộng đồng, đồi dốc, ngắm nhìn màu xanh lan man nối nhau từ triền đồi trải xuống lòng thung sâu.

Pleiku luôn rộng lòng với tất cả những ai muốn nương náu đất này. Dường như ai cũng có thể tìm cho mình một góc quê ở đây. Những buổi chiều muộn, trên đường về nhà, tôi thường dừng lại ở một ngã tư. Nơi đó có một bà cụ ngồi bán rau và mấy món đồ do bà tự tay làm.

Còn nhớ một ngày, tôi tình cờ phát hiện bà là đồng hương, nhờ vào một từ địa phương bà dùng khi trao bó rau cho tôi. Tôi và bà tíu tít hỏi thăm nhau, niềm vui nhỏ bé mà tựa hồ như vừa nhận được món quà quý giá.

Tôi ghé mua đồ của bà, không hẳn vì nhu cầu, mà có lẽ, thẳm sâu là một điều gì đó khó có thể diễn đạt hết. Nhưng cuối cùng thì người miền nào lưu lại với đất này, cũng thích nhận mình là người Pleiku, cái tên phố mỗi lần vang lên dường như đều chứa đựng rất nhiều tình cảm của cư dân đang mỗi ngày nương nhờ vào đất.

Tôi thường cảm thấy tiếc nuối mỗi khi nhìn thấy những thứ cũ xưa dần tuột khỏi thời gian. Đôi lần đọc những dòng tâm sự của lớp người đi trước về những địa danh đã từng một thời gắn bó với họ, giờ đây không còn nữa, tôi thấy chạnh lòng.

Ngay cả ngôi trường chúng tôi đã từng theo học cũng trải qua vài ba bận đổi tên. Mỗi lần về ngang trường, phố vẫn đấy, cảnh cũ còn phảng phất nét xưa, nhưng cái tên trên biển hiệu thì đã khác. Bao cảm xúc xen lẫn để tôi có thể đồng cảm với những người lớp trước, khi họ muốn tìm lại những góc phố của những năm tháng đã làm thành một phần đời của họ, nhưng cũng chỉ có thể tìm thấy trong lòng mình, trong ký ức của nhau.

Quy luật của thời gian là thế, luôn có sự biến chuyển và vận động không ngừng. Thời gian không bao giờ giậm chân tại chỗ, để vuốt ve mãi những xúc cảm cá nhân. Có như thế, con người chúng ta mới biết gìn giữ ký ức và những hoài niệm, để thấy phần năm tháng đã trôi qua đẹp đẽ đến nhường nào.

Câu chuyện sớm mai này, người kể tôi nghe về những sớm sương giăng như thế này trên phố nhỏ cao nguyên. Ngày ấy, thông nhiều lắm, cả con đường Trần Hưng Đạo vòng qua Quang Trung rợp bóng thông già. Ngày ấy, những cô gái bước ra đường là mặc áo dài, thường là áo dài trắng. Mà ngày ấy lại chỉ đi bộ. Những buổi mai mù sương như thế, tiếng guốc mộc khẽ khua trên mặt đường, tiếng bước chân chỉ vừa đủ lay động cây lá như còn đang giấu mình phong kín trong sương. Những buổi mai ấy thành thơ, thành nhạc, thành những mối tình ghi dấu suốt cuộc đời nhau…

Chúng tôi ngồi ở một góc phố có bức tường phủ đầy rêu xám. Những giọt sương bám trên những thân rêu khúc xạ qua ánh nắng, ngời lên vẻ lấp lánh của thời gian. Thời gian, bao nhiêu thời gian đã trôi qua, để bức tường kia mang dáng dấp của rêu phong lên năm tháng.

Bao nhiêu mùa sương đã trôi qua đôi mắt mờ đục của người đối diện tôi. Nhưng thẳm sâu trong ấy, tôi vẫn nhận ra thứ ánh sáng ngời lên khi nhắc lại những tháng năm người đã từng thanh xuân. Những tháng năm người đã khởi tạo, đã tha thiết, đã hết mình, đã cả sai lầm và vấp ngã… Nhưng rồi, phố đã rộng lòng mà ôm lấy tất cả những điều ấy, để cho người tha thiết đến hôm nay.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.