Tháng Chín yêu thương

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

Ngày đầu tiên của tháng Chín, tôi đi trong nắng thu vàng mà lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Xin gửi lời chào tháng mới yêu thương, với Tết Độc lập của dân tộc và những ngày đầu đến trường sau kỳ nghỉ hè.

Những ngày này, phố phường rực rỡ cờ hoa chào đón Tết Độc lập!

Đi dưới muôn ánh sao vàng, như nghe vang vọng giọng đọc Tuyên ngôn Độc lập của Bác Hồ tại Vườn hoa Ba Đình (Hà Nội) ngày 2/9: “Nước Việt Nam có quyền hưởng tự do và độc lập, và sự thật đã thành một nước tự do, độc lập. Toàn thể dân tộc Việt Nam quyết đem tất cả tinh thần và lực lượng, tính mạng và của cải để giữ vững quyền tự do, độc lập ấy”.

Và trong gió thu, văng vẳng đâu đây tiếng triệu người như một đồng thanh hô to “Có, có” như núi thở sông gầm, khi Người dừng lại và trìu mến hỏi: Tôi nói đồng bào nghe rõ không?

Trải qua 79 mùa Thu, đất nước ta, dân tộc ta, nhân dân ta đã khẳng định ý chí quật cường, bản lĩnh vươn lên mạnh mẽ, không khuất phục trước bất cứ khó khăn nào.

Tháng Chín về dưới sân trường lại rộn vang tiếng nói cười. Ảnh: S.C

Tháng Chín về dưới sân trường lại rộn vang tiếng nói cười. Ảnh: S.C

Nếu như khát vọng của Việt Nam trước Cách mạng Tháng Tám là khát vọng độc lập, thì sau ngày 2/9/1945 là khát vọng về sự thịnh vượng và hùng cường. Ngay sau khi giành được độc lập, nhân ngày khai trường đầu tiên dưới chế độ mới, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã gửi gắm khát vọng của Người cho thế hệ trẻ Việt Nam: Bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu.

Hành trang sau chiến tranh là những trang hào hùng về lịch sử cách mạng và những kinh nghiệm cùng bài học sâu sắc về đột phá, đổi mới sáng tạo để vượt lên.

Từ năm 1986, sau 38 năm đổi mới, đến nay đất nước ta đã đạt được những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử. Cố Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng từng nói: “Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”.

Chứng kiến sự phát triển vượt bậc, chứng kiến cơ đồ đất nước vững vàng hôm nay, lòng người Việt Nam càng thêm tự hào về hiện tại và vững tin về tương lai.

Cũng trong những ngày cuối tháng Tám, đầu tháng Chín, xúc động làm sao khi thấy các em thơ tung tăng đến trường trong nắng thu vàng. Và ký ức ngày tựu trường ùa về, với biết bao niềm thương nỗi nhớ.

Ngày ấy, khi ba tháng hè sôi động kết thúc, những cô bé, cậu bé tạm biệt cánh đồng làng, với những trò đá gà, nhảy dây, đánh nẻ; tạm biệt những chú bò chăn thả trên đồng để bước vào năm học mới.

Từ tháng Tám, mẹ đã tất bật chuẩn bị hành trang cho con đến trường. Đó là quần áo mới, là cặp, bút và cuốn sách vở thơm mùi giấy mới. Trái ngược với bao nỗi lo của mẹ là niềm vui, sự háo hức mong chờ của con.

Và khi tháng Chín về, dưới nắng thu vàng dịu nhẹ, thoảng mùi thơm hương lúa, các cô cậu học trò xúng xính quần áo mới tinh tươm, ôm những bó hoa được hái từ vườn nhà, với mào gà, dâm bụt, để tặng thầy cô. Rồi sau đó là giây phút gặp gỡ bạn bè đầy vui tươi, đầy náo nức.

Đi học. Ảnh: SC

Đi học. Ảnh: SC

Loáng cái, sân trường trở nên đông đúc, ồn ã bởi tiếng cười nói. Đám con trai thỏa sức bày những trò nghịch ngợm, còn đám con gái thì xúm lại rủ rỉ nói chuyện hoặc chia nhau dăm trái me, trái ổi đem từ nhà đi.

Ngày khai giảng, thầy cô giáo cũng có mặt đầy đủ. Ai ai cũng nở nụ cười thật thân thiện, còn học trò ríu rít chào. Nhưng đúng như đã nói, học trò chỉ chịu xếp sau ma, quỷ, trong khi thầy cô yêu cầu xếp hàng cho ngay ngắn thì cả bọn vẫn lao xao tám chuyện.

Nào là những ngày hè đi tắm suối, tắm ao, nào là những buổi chăn bò trên đồng tha hồ bày trò nghịch ngợm. Đôi khi có cả chuyện về những bài học trong trang sách mới, với vui mừng, lo lắng đan xen.

Kết thúc ngày khai giảng đầu năm, thầy cô giáo cùng học trò bước vào lớp học. Bài học đầu tiên thầy cô dạy không phải là những con chữ xếp vần trong sách mà là những phép tắc, nội quy của lớp, của trường.

Rồi thầy cô ân cần thăm hỏi những bạn có hoàn cảnh gia đình khó khăn, với mong muốn cả lớp cùng chung tay giúp đỡ. Buổi sinh hoạt đầu tiên thật là bổ ích, tình thầy trò càng gắn kết yêu thương. Những bài học ấy bây giờ vẫn vẹn nguyên trong trí nhớ. Để mỗi lần nhắc đến lại càng thấy trân quý, thấy yêu thương.

Nhớ những buổi đầu cô giáo tập cho lao động quét sân trường, lớp học. Những chiếc chổi con con được làm từ những cành cây bụi hái ở bìa rào. Đôi bàn tay nhỏ bé cứ đưa nhanh thoăn thoắt. Lớp học cũng nhờ đó luôn gọn gàng, sạch đẹp.

Giờ đây, tuổi học trò đã trôi qua mấy mươi năm. Nhưng mỗi khi tháng Chín về vẫn dậy lên niềm nhớ. Trường xưa, bạn cũ, thầy cô giáo, lớp học và cả chỗ ngồi thân quen cứ hiện về trong tâm trí. Lại còn mấy cái trò chọc ghẹo nhau nữa, cũng chẳng thể quên, nhất là thằng Tí, con Beo, ngồi xếp vào hàng rồi mà vẫn giở cái trò ném sỏi.

Chào tháng Chín yêu thương với bao điều muốn nói, có đi cả cuộc đời cũng không thể nào quên.

Theo SÔNG CÔN (baokontum)

Có thể bạn quan tâm

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.