Bao la tình mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.

Ở chốn thôn quê này, người ta hay gọi chị là Út khờ. Có người bảo, ai nỡ đặt cho chị cái tên nghe sao mà kỳ thị, nhưng cũng có người bảo gọi vậy cho dễ gọi, cho dễ “hình dung” về chị.

Trong khi ngoài kia người ta còn tranh luận về tên gọi của mình thì chính chị lại có vẻ đã chấp nhận và quen với cách xưng hô ấy. Bởi hình như chị cũng biết mình không được “bình thường” như “người ta”. Bằng chứng là hễ đang đi ngoài đường mà nghe ai đó gọi “Út khờ” là chị lại vui vẻ dừng lại chuyện trò.

Người thương thì lúc nào cũng chia sẻ những điều tốt với chị. Người có ác ý thì cứ gọi tên xong lại chọc ghẹo đủ điều để mua vui, để gây cười cho riêng mình, hay cho một nhóm người. Nhưng chị mặc kệ, hay đúng hơn là chị không để ý. Dù gặp người tốt hay xấu, chị vẫn nở nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ. Bởi thế mà bọn trẻ con chúng tôi yêu quý chị lắm.

Dẫu có cực khổ thế nào, mẹ cũng nỗ lực vì con. Ảnh minh họa

Dẫu có cực khổ thế nào, mẹ cũng nỗ lực vì con. Ảnh minh họa

Cho đến một ngày, không biết từ đâu, người trong xóm đồn chị có bầu. Thông tin người phụ nữ không chồng mà có chửa nhanh chóng truyền đi khắp làng trên xóm dưới.

Rồi có mấy người đàn bà trong xóm còn lôi chị ra tra hỏi, chọc ghẹo. Chị khờ nhưng không phải chị không biết. Bởi vậy, khi được hỏi đến những câu xoáy vào tận cùng nỗi đau của mình, chị lại lặng thinh, gương mặt chất chứa một nỗi buồn, vừa man mác vừa sâu thăm thẳm. Thứ mà chưa bao giờ người ta nhìn thấy trên mặt Út Khờ.

Những ngày tháng sau đó là quãng thời gian chị Út gặp nhiều khó khăn nhất trong cuộc đời mình. Từ một người con gái vô tư như trẻ con, chị trở nên ít nói, ít cười. Thậm chí có nhiều ngày, chúng tôi không nhìn thấy nụ cười vô tư như đứa trẻ quen thuộc của chị.

Trên con đường làng những ngày nắng hạ khốc liệt vậy mà có lúc chị dường như không biết nắng nóng là gì, cứ lang thang, lang thang vô định. Ai cho gì thì chị ăn ấy. Lúc mệt mỏi, chị dừng nghỉ trong một căn nhà hoang, lúc thì tự dựng một căn chòi bằng những tàu lá chuối, lá dừa bên gốc đường; cũng có khi chị lại trở về trong căn nhà ọp ẹp của cha mẹ mình ở cuối làng.

Bụng bầu của chị ngày càng to, những lời dèm pha của người đời dành cho chị vẫn không chịu dứt, cứ đeo bám lấy chị. Chỉ đến ngày nghe tin chị sinh em bé, một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm, người ta mới thay những lời chê bai bằng những lời chúc mừng. Người ta mừng vui vì chị khờ mà sinh được đứa con kháu khỉnh.

Còn chị, một người mẹ bị thiểu năng trí tuệ ở một góc nào đó trong tâm hồn mình dường như được đánh thức. Chị quấn quýt con trai mình, yêu thương, vỗ về khi đứa bé nhìn chị với một ánh nhìn trong veo. Đôi mắt chị ánh lên một niềm vui, niềm hạnh phúc đến khó tả.

Tình yêu thương của mẹ là bao la, vô bờ bến. Ảnh minh họa

Tình yêu thương của mẹ là bao la, vô bờ bến. Ảnh minh họa

Người ta hỏi chị lấy gì để nuôi con, chị bảo lấy cơm, lấy gạo. Người ta lại hỏi tiếp, lấy cơm, lấy gạo từ đâu, chị lại bảo từ việc đi làm thuê, làm mướn. Cũng có người đến hỏi xin con mình thì bị chị phản ứng dữ dội, thậm chí còn đòi sống chết với người ấy để bảo vệ đứa trẻ.

Dường như có một sự thay đổi ngoạn mục đang diễn ra trong chị Út. Những tháng ngày lang thang vô định của chị đã không còn. Thay vào đó, để có tiền mua bỉm, sữa cho con, chị đi kiếm việc làm.

Sau mấy tháng sinh con, người ta thấy chị đi làm cỏ mì, cỏ bắp cho người trong làng. Những buổi chiều chân lấm tay bùn, nhận được những đồng tiền đi làm thuê làm mướn, chị vội vàng mang ra mua sữa cho con.

Hết những mùa lúa, mùa đậu, mùa mì để làm thuê, chị Út lại đi rửa chén cho các quán cà phê, quán ăn hoặc đi dọn dẹp nhà cửa cho những gia đình giàu có ở thị trấn.

Mà lạ thay, chữ Khờ trong tên chị đã rơi đâu mất. Người trong làng chỉ còn gọi là Út, chị Út.

Trong căn nhà nhỏ của ba mẹ để lại, người làng thấy chị Út trở thành một người mẹ thật vĩ đại. Chị không thương con như cách mà những người mẹ khác hay làm, bởi chị bị thiểu năng trí tuệ. Nhưng chị sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con mình. Bữa cơm có được món gì ngon, chị đều nhường hết phần cho con. Con đau, chị thức trắng đêm để chăm sóc.

Chị không biết chữ nên không thể dạy cho con mình những con chữ, những phép tính, nhưng bài học vỡ lòng chị đã dạy cho con chính là tình yêu thương bao la của một người mẹ. Và cũng chính tình yêu ấy đã chắp cánh cho ước mơ của con chị ngày một bay cao hơn.

Mười mấy năm trôi qua, bây giờ, đứa con trai chị cũng đã vào đại học. Ngần ấy năm cũng là ngần ấy thời gian chị nếm trải biết bao chông gai khó nhọc của cuộc đời.

Có lẽ với những người bình thường người ta sẽ phải khóc, thậm chí là còn khóc hết nước mắt, nhưng người ở làng không thấy chị Út khóc bao giờ. Có lẽ, những giọt nước mắt của chị chảy vào trong sâu thẳm tâm hồn mình.

Mỗi lần về quê, thấy người đàn bà khuyết tật ấy gầy hơn một chút, nước da sạm đen hơn một chút bởi nắng mưa, tôi chỉ cầu mong sao chị luôn mạnh khỏe để tiếp tục “tiếp sức” cho con trai mình vững bước trên hành trình đi tới tương lai.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.