Bao la tình mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Chị không thương con như cách những người mẹ khác hay làm, nhưng chị là một người mẹ vĩ đại. Đó là những gì mà tôi và nhiều người nhìn thấy ở chị- một người phụ nữ bị thiểu năng trí tuệ, yếu thế trong xã hội.

Ở chốn thôn quê này, người ta hay gọi chị là Út khờ. Có người bảo, ai nỡ đặt cho chị cái tên nghe sao mà kỳ thị, nhưng cũng có người bảo gọi vậy cho dễ gọi, cho dễ “hình dung” về chị.

Trong khi ngoài kia người ta còn tranh luận về tên gọi của mình thì chính chị lại có vẻ đã chấp nhận và quen với cách xưng hô ấy. Bởi hình như chị cũng biết mình không được “bình thường” như “người ta”. Bằng chứng là hễ đang đi ngoài đường mà nghe ai đó gọi “Út khờ” là chị lại vui vẻ dừng lại chuyện trò.

Người thương thì lúc nào cũng chia sẻ những điều tốt với chị. Người có ác ý thì cứ gọi tên xong lại chọc ghẹo đủ điều để mua vui, để gây cười cho riêng mình, hay cho một nhóm người. Nhưng chị mặc kệ, hay đúng hơn là chị không để ý. Dù gặp người tốt hay xấu, chị vẫn nở nụ cười hồn nhiên của một đứa trẻ. Bởi thế mà bọn trẻ con chúng tôi yêu quý chị lắm.

Dẫu có cực khổ thế nào, mẹ cũng nỗ lực vì con. Ảnh minh họa

Dẫu có cực khổ thế nào, mẹ cũng nỗ lực vì con. Ảnh minh họa

Cho đến một ngày, không biết từ đâu, người trong xóm đồn chị có bầu. Thông tin người phụ nữ không chồng mà có chửa nhanh chóng truyền đi khắp làng trên xóm dưới.

Rồi có mấy người đàn bà trong xóm còn lôi chị ra tra hỏi, chọc ghẹo. Chị khờ nhưng không phải chị không biết. Bởi vậy, khi được hỏi đến những câu xoáy vào tận cùng nỗi đau của mình, chị lại lặng thinh, gương mặt chất chứa một nỗi buồn, vừa man mác vừa sâu thăm thẳm. Thứ mà chưa bao giờ người ta nhìn thấy trên mặt Út Khờ.

Những ngày tháng sau đó là quãng thời gian chị Út gặp nhiều khó khăn nhất trong cuộc đời mình. Từ một người con gái vô tư như trẻ con, chị trở nên ít nói, ít cười. Thậm chí có nhiều ngày, chúng tôi không nhìn thấy nụ cười vô tư như đứa trẻ quen thuộc của chị.

Trên con đường làng những ngày nắng hạ khốc liệt vậy mà có lúc chị dường như không biết nắng nóng là gì, cứ lang thang, lang thang vô định. Ai cho gì thì chị ăn ấy. Lúc mệt mỏi, chị dừng nghỉ trong một căn nhà hoang, lúc thì tự dựng một căn chòi bằng những tàu lá chuối, lá dừa bên gốc đường; cũng có khi chị lại trở về trong căn nhà ọp ẹp của cha mẹ mình ở cuối làng.

Bụng bầu của chị ngày càng to, những lời dèm pha của người đời dành cho chị vẫn không chịu dứt, cứ đeo bám lấy chị. Chỉ đến ngày nghe tin chị sinh em bé, một bé trai kháu khỉnh, bụ bẫm, người ta mới thay những lời chê bai bằng những lời chúc mừng. Người ta mừng vui vì chị khờ mà sinh được đứa con kháu khỉnh.

Còn chị, một người mẹ bị thiểu năng trí tuệ ở một góc nào đó trong tâm hồn mình dường như được đánh thức. Chị quấn quýt con trai mình, yêu thương, vỗ về khi đứa bé nhìn chị với một ánh nhìn trong veo. Đôi mắt chị ánh lên một niềm vui, niềm hạnh phúc đến khó tả.

Tình yêu thương của mẹ là bao la, vô bờ bến. Ảnh minh họa

Tình yêu thương của mẹ là bao la, vô bờ bến. Ảnh minh họa

Người ta hỏi chị lấy gì để nuôi con, chị bảo lấy cơm, lấy gạo. Người ta lại hỏi tiếp, lấy cơm, lấy gạo từ đâu, chị lại bảo từ việc đi làm thuê, làm mướn. Cũng có người đến hỏi xin con mình thì bị chị phản ứng dữ dội, thậm chí còn đòi sống chết với người ấy để bảo vệ đứa trẻ.

Dường như có một sự thay đổi ngoạn mục đang diễn ra trong chị Út. Những tháng ngày lang thang vô định của chị đã không còn. Thay vào đó, để có tiền mua bỉm, sữa cho con, chị đi kiếm việc làm.

Sau mấy tháng sinh con, người ta thấy chị đi làm cỏ mì, cỏ bắp cho người trong làng. Những buổi chiều chân lấm tay bùn, nhận được những đồng tiền đi làm thuê làm mướn, chị vội vàng mang ra mua sữa cho con.

Hết những mùa lúa, mùa đậu, mùa mì để làm thuê, chị Út lại đi rửa chén cho các quán cà phê, quán ăn hoặc đi dọn dẹp nhà cửa cho những gia đình giàu có ở thị trấn.

Mà lạ thay, chữ Khờ trong tên chị đã rơi đâu mất. Người trong làng chỉ còn gọi là Út, chị Út.

Trong căn nhà nhỏ của ba mẹ để lại, người làng thấy chị Út trở thành một người mẹ thật vĩ đại. Chị không thương con như cách mà những người mẹ khác hay làm, bởi chị bị thiểu năng trí tuệ. Nhưng chị sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ con mình. Bữa cơm có được món gì ngon, chị đều nhường hết phần cho con. Con đau, chị thức trắng đêm để chăm sóc.

Chị không biết chữ nên không thể dạy cho con mình những con chữ, những phép tính, nhưng bài học vỡ lòng chị đã dạy cho con chính là tình yêu thương bao la của một người mẹ. Và cũng chính tình yêu ấy đã chắp cánh cho ước mơ của con chị ngày một bay cao hơn.

Mười mấy năm trôi qua, bây giờ, đứa con trai chị cũng đã vào đại học. Ngần ấy năm cũng là ngần ấy thời gian chị nếm trải biết bao chông gai khó nhọc của cuộc đời.

Có lẽ với những người bình thường người ta sẽ phải khóc, thậm chí là còn khóc hết nước mắt, nhưng người ở làng không thấy chị Út khóc bao giờ. Có lẽ, những giọt nước mắt của chị chảy vào trong sâu thẳm tâm hồn mình.

Mỗi lần về quê, thấy người đàn bà khuyết tật ấy gầy hơn một chút, nước da sạm đen hơn một chút bởi nắng mưa, tôi chỉ cầu mong sao chị luôn mạnh khỏe để tiếp tục “tiếp sức” cho con trai mình vững bước trên hành trình đi tới tương lai.

Có thể bạn quan tâm

Chờ đợi tầm xuân

Chờ đợi tầm xuân

(GLO)- Tầm xuân đã trở thành cái tên rất quen thuộc với chúng ta, nằm lòng như mấy câu lục bát: “Trèo lên cây bưởi hái hoa/Bước xuống vườn cà hái nụ tầm xuân/Nụ tầm xuân nở ra xanh biếc/Em có chồng anh tiếc lắm thay”.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nếp nhăn của mẹ

(GLO)- Từ lúc còn nhỏ, tôi đã quen với hình ảnh của mẹ-một người phụ nữ cần mẫn, tảo tần từ sáng đến tối. Mẹ như bông lúa chín, dẻo dai trước nắng mưa nhưng vẫn mang trên mình những dấu ấn của thời gian. 

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bảng lảng mùa sương

(GLO)- Chiếc xe bắt đầu sang số, nhấn ga để vào địa phận đèo dốc. Trước mặt chúng tôi, sương giăng đầy. Sương bao trùm đỉnh núi, bám phủ quanh rừng cây, buông mình lên những vạt cỏ, xóa luôn dấu vết con đường quanh co, khúc khuỷu. Kính xe mờ, mặt người đẫm lạnh.

Minh họa: Huyền Trang

Nẻo về Pleiku

(GLO)- Tôi ngồi gõ những dòng này vào ngày đầu tiên thí điểm mở thông tuyến đường Trần Hưng Đạo đoạn đi qua phía trước Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên (TP. Pleiku).

Hoa muộn

Hoa muộn

(GLO)- Người xưa yêu chuộng hoa mai, xem mai là loài hoa biểu trưng cho người quân tử, có cốt cách chính trực, phong nhã.

Màu xoan thương nhớ

Màu xoan thương nhớ

(GLO)- Trong những chiều hoa rụng, mẹ nói với bố là mẹ nhớ quê, nhớ cây xoan già bên cạnh cầu ao. Mẹ kể, sau ngày mẹ lấy chồng, ông ngoại đã xẻ hết cây xoan quanh nhà để ngâm dưới ao. Ông bảo phải ngâm trước mới kịp để sau này có gỗ cho bố mẹ làm nhà.

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

Tháng ba

Tháng ba

(GLO)- Tháng ba về, vùng đất Tây Nguyên lại chuyển mình trong một bản hòa ca của sắc màu và hương thơm. Đây là một trong những thời điểm đẹp và đặc biệt nhất trong năm của cao nguyên đầy nắng gió này. Cả đất trời trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết, dễ khiến lòng người lưu luyến nhớ thương.

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.