Phố hàng cây

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ngày ấy, nhà tôi nằm trong một dãy phố dưới hàng cổ thụ tỏa bóng. Dưới gốc cây, bác thợ cắt tóc vừa làm việc vừa kể dăm ba câu chuyện vui.

Khi cắt tóc cho khách xong, bác nhẹ vắt chiếc khăn bám đầy những cọng tóc lên vai rồi cười thật hiền. Bác đợi người khách tỉ mẩn đếm tờ tiền lẻ và đưa hai bàn tay nhận. Những tờ tiền ấy lúc thì mùi dầu máy xe, lúc là mùi tanh của cá tôm, có khi còn bám theo vài con kiến kim đang ham lớp mỡ bám từ tay người hàng thịt tranh thủ cắt tóc.

Năm tháng qua đi, cây cứ cặm cụi lá xanh rồi lá vàng, bóng mát tự nói lên tất cả. Dãy phố vốn chỉ lợp ngói đỏ, mái thấp lè tè, hàng hóa loanh quanh chỉ những bấc đèn, kẹo đậu phộng, đá lửa, may quần áo… người qua lại đã tường mặt nhau. Bởi thế, ở đây khang trang nhất là hàng cây, phố có hồn rừng trở nên độc đáo. Cái tên phố hàng cây đã in sâu trong ký ức bao người có lẽ cũng vì thế.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Minh họa: HUYỀN TRANG

Một sớm chủ nhật, tôi dạo quanh phố hàng cây. Ôi chao, gì thế này! Một bác thợ mộc đã tỉ mẩn tiện bộ cờ tướng bằng cành cây gãy. Chiếc bàn cờ cũng mộc mạc như những người đàn ông đang trầm ngâm. Dưới gốc cây thứ hai, bác họa sĩ đưa cây bút chì lướt trên giấy, gương mặt của người đối diện đang dần dần hiện ra. Bác cười dí dỏm: “Tôi vẽ vui, vẽ để dăm ba năm nữa bác xem lại có thấy tôi dự cảm đúng về bác không nhé?”.

Người được vẽ nhẩn nha kể chuyện hàng cây này có từ lúc nào, những người trồng cây đã phải lọc đất thịt ra từ đá, rồi lại lấy đá kẻ thành con đường để đất khỏi xói lở mà thành dãy phố này ra sao... Cứ thế, câu chuyện và ký họa quyện vào nhau.

Ở gốc cây khác, cô Tư vừa bán báo, vừa cho thuê mấy quyển sách. Sách báo thời đó rất ít nên người ra đọc kỹ, ngắm từ bìa, tranh minh họa rồi bàn luận với nhau về từng câu chuyện được thuật lại. Gốc cây nào cũng có người xúm quanh, mấy cái ghế gỗ được bày ra, lại thêm vài cái ghế nữa, ai cũng cảm thấy thư thái dưới bóng cây mát rượi, một hàng cây phủ bóng hạnh phúc lên những cuộc đời.

Một ngày, cha mẹ tôi xếp đồ đạc vào ba lô đưa tôi ra bến xe thị trấn. Bến xe cũng nằm dưới một tán cây lớn, chiếc xe ca nằm im như chờ đến phút biệt ly sẽ kêu lên những tiếng còi từ biệt. Tôi chỉ muốn sống mãi ở đây nhưng cha mẹ tôi khuyên: “Con phải đi thật xa, nghĩ thật lớn mới thấy hết vẻ đẹp quê hương mình. Con phải đi tìm con đường để đến những gì gần gũi thân thương nhất, con đường ấy không phẳng phiu như phố hàng cây đâu con”.

Tôi đỏ hoe đôi mắt nhìn hàng cây xanh dưới nắng đầu thu. Ngày nhập học đã cận kề, xe chuyển bánh, ngoái lại phía sau thấy phố cứ dài mãi phía sau lưng như sợi tơ mỏng mảnh nhưng đâu thể níu giữ tôi ở lại với tuổi thơ.

Sau này, tôi mới biết đến khái niệm cây công trình. Cây xanh cũng là một phần không thể thiếu của phố xá. Nhớ về phố hàng cây, nơi cây làm nên phố lại thấy nôn nao muốn được trở về nhưng lúc ấy tôi đang làm ở một nơi xa, công việc như ghim từng ngày lại không thể bứt ra được. Lúc này, tôi chỉ có thể đứng trên ban công nhìn về xa xăm nơi quê nhà nhưng chỉ thấy những ống khói nhà máy và xe cộ nối đuôi nhau.

Tôi trở về phố xưa một ngày nắng ấm. Giờ đây, cha mẹ tôi đã chuyển hết lên thành phố, phố hàng cây đã được gắn biển, ghi tên, người xe qua lại tấp nập, nhà cửa khang trang, nhiều tòa nhà vươn lên cao hơn cả ngọn cây.

Người dân vẫn dành cho cây một sự trân trọng nhưng đất bị thu hẹp dần, bê tông, gạch lát tạo ra cảm giác ngột ngạt, khó thở. Bác họa sĩ hôm nào giờ là cụ ông râu trắng như cước, chiều chiều chống gậy bước từng bước thật chậm vừa đi vừa ngắm con phố.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Những người trẻ tôi gặp chỉ còn hao hao trong ký ức về một thời từng nô đùa dưới tán cây. Ngồi dưới một bóng cây, tôi nhớ sạp báo của cô Tư, nghe tin cô đã về miền mây trắng gần chục năm rồi.

Những người hôm nay ngồi uống trà đá, lướt Facebook bằng smart phone gợi nhớ một thời báo giấy, tờ báo đẫm mồ hôi chuyền qua bao bàn tay người lao động. Một anh thợ xây cũng mê bài thơ tình, chị bán hàng thịt cũng mải theo dõi phần tiếp theo của truyện. Cứ thế, ký ức làm đôi mắt tôi cay cay như hôm nào xa phố huyện.

Có thể bạn quan tâm

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

null