Mưa lá phong

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi nhận được email của mối tình đầu vào buổi sáng cuối tuần, lúc trời chuyển mùa, đầy gió.

Đã lâu lắm rồi, tôi không nhớ rõ thời gian chúng tôi xa nhau, nguyên do vì đâu chúng tôi không còn liên hệ, không còn mối giao thiệp nào dù là mối liên kết hờ hững lịch sự như hai người bạn.

Vậy tại sao vào một buổi sáng mùa thu ảm đạm này, tôi lại nhận được email của mối tình đầu?

Tôi không mở hộp thư nữa, tắt máy tính. Đơn giản vì tôi muốn ngăn trí tò mò của mình, ngăn cản việc háo hức muốn biết người ấy bây giờ ra sao. Hay vì tôi sợ, sợ nhìn thấy một phần ngây thơ, trong trẻo của chính mình đã tan biến theo một mối tình?

Quá trưa, sau bữa ăn nhẹ chỉ có sữa trái cây kèm vài lát bánh mì phết mứt cam, tôi lấy hết can đảm gọi điện cho chồng tôi, hỏi về thời tiết nơi anh đang công tác, kể vài chuyện vu vơ ở nhà.

Chồng tôi vẫn ân cần, dịu dàng, nhưng tôi biết anh là người đàn ông nhạy cảm, nên trong cuộc trò chuyện đường dài qua điện thoại, tôi cố gắng che giấu cảm xúc của mình về việc nhận được email từ mối tình đầu đã xa vời. Mà thực tâm, từ rất lâu rồi tôi còn không dám chắc mình đã từng có một mối tình đầu, quan trọng là tôi chưa từng kể về chuyện ấy cho anh nghe.

 Minh họa: KIM HƯƠNG
Minh họa: KIM HƯƠNG



Tôi nhớ lại chuyện tình của mình với chồng. Tôi gặp anh sau khi tình đầu của tôi rời thành phố, rời khỏi tôi để phiêu du trên những miền đất lạ. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong một kỳ nghỉ do hai công ty cùng tổ chức và cưới nhau sau ba năm hẹn hò. Cá tính của chúng tôi không quá khó để dung hòa, thêm nữa anh biết lắng nghe, chia sẻ cùng tôi những việc vụn vặt. Ngoài những chuyến đi công tác dài hạn, anh luôn bên cạnh tôi và con.

Tôi nhớ về tình đầu. Thật kỳ lạ, chúng tôi xa nhau chỉ vì tôi không đủ can đảm để từ bỏ những yên ổn mình đang có để quăng mình trên những con đường mới. Anh ra đi vào một chiều mùa thu mưa như trút lá, tôi khóc tê điếng lòng. Ngay khoảnh khắc ấy, với tôi, mùa thu dường như không còn tồn tại nữa.

Xế chiều, tôi đón con gái từ ký túc xá. Chúng tôi muốn con bé sống cuộc sống độc lập sớm, dù cho đôi lúc nó hơi buồn vì chuyện phải xa nhà hàng tuần, có khi hàng tháng nếu vợ chồng tôi cùng đi công tác. Con bé ríu rít kể đủ thứ chuyện, những câu chuyện ẩm ương của lứa tuổi dậy thì và nó hỏi tôi nghĩ sao về chuyện yêu đương ở tuổi mười sáu, về những rung động đầu đời. Tôi nghĩ hai mẹ con nên có một cuộc trò chuyện như những người bạn nên đã dẫn con bé vào một quán ăn ven đường, nó đồng ý.

- Sao con lại hỏi mẹ chuyện này vào hôm nay?

Tôi nhẹ nhàng, không muốn làm con bé bối rối. Hay tôi đang che giấu sự bối rối của chính mình?

- Chỉ là, chỉ là… dạo này trong phòng con có một bạn… Hình như là bắt đầu yêu…

- Bạn ấy kể cho con à?

- Vâng, nhưng chỉ là thư tay nho nhỏ và vài món quà xinh xinh như kẹp tóc hoặc vài đồ dùng học tập lặt vặt. Quy định trong ký túc cấm có những mối quan hệ trên mức tình bạn, bạn ấy chỉ… nhận quà thôi ạ.

- Mẹ thấy việc này là bình thường, ở lứa tuổi của con, có thể mẹ cũng có những rung động tương tự. Quan trọng là tụi con vẫn đặt mục tiêu học tập lên trên hết và không đi quá xa.

Tôi thấy mình hơi ra vẻ giảng giải, vì chắc hẳn ở trường hay quản sinh ký túc xá đã nhắc nhở các con thường xuyên rồi. Nhưng thú thực vào lúc này, ngay khi hộp thư của tôi đang có sự hiện diện của mối tình đầu thì tôi không thể nói gì hơn.

- Vâng ạ. Mà mẹ đừng nghĩ gì nhiều nhé, là bạn con thôi, không phải con.

- Ừ!

Trên đường về nhà, con bé ít nói hơn hẳn. Nó lên phòng và tắt điện sớm, dù tôi rủ con gái chơi bài hay xem chương trình truyền hình mà nó thích.

Tôi nhìn ra cửa sổ, gió giao mùa se sắt. Từng khóm lá bàng đung đưa dưới ánh trăng chưa kịp tròn, xuyên qua ô cửa chiếu thẳng một đường sáng màu vàng nhạt vào chiếc đồng hồ cát. Chồng tôi tặng nó vào sinh nhật năm tôi tròn ba mươi. Tôi vẫn tự hỏi tại sao anh tặng tôi một chiếc đồng hồ cát?

Tôi lật qua lật lại, từng dòng cát vẫn chảy đúng quy luật của nó. Nếu thời gian có thể được vặn ngược đơn giản và dễ dàng như vậy, tôi có chạy theo mối tình đầu của mình đến những nơi xa lạ hay vẫn là tôi của hiện tại, lấy chồng, sinh con. Để rồi đến một ngày con gái thành thiếu nữ thì tôi mới bỗng giật mình nhớ ra bản thân đã từng có một mối tình đầu?

Điện thoại đổ chuông. “Anh vừa gửi bưu phẩm về cho hai mẹ con, giờ đang lang thang ngoài công viên một lúc. Bên này đang hoàng hôn, nắng chiều lóng lánh trên mặt hồ”. “Em hồi hộp quá, anh kể sơ về món quà được không?”. “Không”-anh cười vang.

Tôi ngỡ như cả trời thu nơi ấy ngập tràn tiếng cười của chồng tôi, tiếng cười giòn tan của người đàn ông vừa gửi một phần trái tim về nhà. Tôi chợt nhận ra, tôi chính là một bến cảng, nơi anh neo thuyền mình lại sau mỗi cuộc hành trình. Còn với mối tình đầu, tôi đơn giản chỉ là một cánh diều giấy, khi tôi không cùng anh bay được nữa thì anh chấp nhận để tôi nằm lại trên bãi cỏ, còn anh hướng theo chiều gió vi vu trên những miền đất lạ. “À, chiều nay hai mẹ con có trò chuyện, con bé hơi lạ, nó đi ngủ sớm hơn thường ngày. Nó hỏi em về chuyện rung động tuổi mười sáu”. “Con bé biết yêu rồi ư? Thật tuyệt”. “Nó chỉ nói đó là chuyện của cô bạn cùng phòng ký túc xá, không phải chuyện của nó”. “Vậy em nghĩ đó là chuyện của con gái chúng ta hay chỉ đơn giản là của cô bạn nào đó cùng phòng?”. “Em không biết...”. “Anh nghĩ là em nên nghiêm túc hơn với con, vào sáng mai. Ý anh là nghiêm túc, không phải cấm đoán”. “Vâng”. “Thôi, anh về đây, không trễ xe buýt”. “À, em muốn hỏi anh chuyện này, chiếc đồng hồ cát. Tự dưng em lại nhớ đến giây phút anh tặng nó cho em… Chỉ là, tại sao anh lại tặng em một chiếc đồng hồ cát?”. “Nếu thời gian có xoay thế nào, anh vẫn chọn em. Hôn con giúp anh”.

Tôi chào anh bằng một nụ hôn gió. Ghé qua phòng con gái, tôi gõ cửa nhưng không có tiếng trả lời.

- Bố gửi một nụ hôn cho con-Tôi nói khẽ, rồi bước chậm về phòng.

Khuya, tôi mở email.

Mối tình đầu gửi vào hộp thư đến của tôi bức ảnh chụp cảnh một vòm trời lá phong đỏ rực vào mùa thu. Đó chỉ là nơi người ấy dừng chân hay chính là nơi anh đang sống một cuộc đời bình thản, an nhiên? Tôi bật khóc, nước mắt lăn dài như một cơn mưa lá phong nhuộm đỏ khoảng trời thanh xuân của tôi, ngày tôi bên anh.

Mối tình đầu đã trả cho tôi nguyên vẹn một mùa thu anh từng mang đi.

 

Dạ Yên
 

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.