Mối tình đầu

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Cô gái ấy vẫn thường bắt đầu câu chuyện bằng câu nói:
- Cậu sẽ không hiểu đâu!
Nhưng rồi thể nào cũng kể tôi nghe chuỗi tâm sự của cô ấy bằng nước mắt. Tâm hồn cô gái ấy tựa như làm bằng thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Cô gái ấy cũng rất hay cười và chỉ cần một điều gì đó thật nhỏ nhoi cũng làm cô hạnh phúc suốt cả ngày. Cô gái ấy đơn giản, thích nghe nhạc buồn rồi thể nào cũng sẽ trách cứ tôi sao để cô ấy nghe, dù người đề nghị và người tự ý bật nhạc trên cái phone của tôi là cô ấy. Cô còn thích uống cà phê nữa, dù rằng mỗi khi uống xong một hớp thể nào cũng nhăn mặt vì đắng, dù tất nhiên cả cà phê cũng là cô ấy tự pha, dù tôi đã khuyên hãy cho thêm nhiều sữa vào. Cô là bạn thân của tôi. Cũng là người sắp đi lấy chồng.
*
*     *
Chúng tôi ở bên nhau suốt những năm tháng đại học, trong khi tôi là người lạnh lùng và tưởng chừng hờ hững với mọi thứ thì cô gái ấy lại vô cùng thân thiện và hòa đồng. Ngay cả tình bạn thân thiết của chúng tôi cũng là do cô ấy bắt đầu và tôi được “chọn” một cách ngẫu nhiên, tình bạn hình thành chỉ vì một câu nói:
 Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
- Tớ quyết định rồi, cậu sẽ là bạn thân của tớ!
Sau này, tôi hay hỏi cô ấy:
- Sao lại là tớ?
- Vì cậu cô đơn
- Thì sao?
- Vì tớ cũng cô đơn.
Tôi không hay hỏi nhiều dù cũng thắc mắc rằng, người con gái với nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi liệu có những phút giây nào trở nên cô đơn đến rơi lệ? Khi bắt đầu ở cạnh nhau thường xuyên hơn, tôi mới biết ba mẹ cô ấy đã ly hôn, cô ấy ở với bà… Khi chúng tôi lên đại học, chúng tôi sẽ có những mối tình riêng, nhưng Jen-tên của cô ấy, luôn nói với tôi rằng:
- Chỉ khi nào tớ có người yêu, cậu mới được phép có. Tớ không thích mình bị bỏ rơi.
Chẳng hiểu sao tôi lại dễ dàng chấp nhận điều kiện đó, vì quả thật tôi của lúc bấy giờ, ngoài sách vở và Jen, chẳng có một chút hứng thú nào khác. Ban đầu, tôi cũng lạnh nhạt với Jen vì tôi không thích một mối quan hệ áp đặt. Nhưng dần dà, không rõ tự lúc nào, tôi chấp nhận để cô gái ấy lẽo đẽo theo mình. Sau một thời gian, không biết bắt đầu từ đâu, tôi lại có thói quen đưa đón cô gái ấy đi học và chúng tôi đến trường cùng nhau thường xuyên hơn. Jen thấp hơn tôi rất nhiều, cô gái ấy có thân hình bé nhỏ tưởng chừng chỉ một vòng tay của tôi sẽ ôm trọn và thân hình to lớn của tôi có thể che lấp cả bóng dáng ấy. Đã thế Jen lại hay vấp ngã, cái tính hậu đậu khiến tôi khó rời mắt. Từ ngày có cô ấy, thế giới cô đơn của tôi trở nên chật chội, đến nỗi nó tống tôi ra ngoài, không cho tôi ở trong ấy nữa…
- Lại ngã rồi.
- Có cậu mà.
- Không rảnh. Đâu phải lúc nào cũng ở bên.
- Cậu đã hứa sẽ bên tớ cả cuộc đời mà. Chẳng phải cậu đã hứa thế sao?
- Ừm, nhớ. Không quên đâu.
Cô gái ấy rất ngốc nghếch, tưởng chừng mọi thứ hậu đậu nhất đều đổ dồn vào cô ấy, lại “chậm tiêu”, kể cả trong những mối tình. Mê truyện tranh và thích thành nữ chính của phim Hàn nên dễ dàng rung động, cứ rung động là sẽ đi tỏ tình, đôi khi là những người chỉ vừa mới gặp qua nhưng lại cảm tưởng y hệt soái ca trong những cơn mộng. Nhưng mơ chỉ là mơ, tình cảm không phải thứ rong chơi sét đánh, để rồi cô ấy bao giờ cũng nhận lấy tổn thương.
- Lại nhè. Đâu phải lần đầu tiên tỏ tình.
- Vẫn đau, biết sao? Vai đâu. Đưa tựa.
Những lúc ấy bao giờ một thằng bạn thân như tôi cũng sẽ là bờ vai để cô gái ấy khóc. Nhưng cô ấy cũng chóng quên, một vòng xe đạp dạo quanh phố hoặc một ly kem thôi cũng làm cô ấy quên đi những cảm xúc bất chợt của mình. Đôi khi Jen hỏi tôi:
- Ngoài tớ, cậu yêu ai chưa?
Hay thật, lại có vụ “ngoài tớ “ nữa, Jen lúc nào cũng thế, như áp đặt với tôi, cô ấy phải là nhất nên hay hỏi thế.
-  “Ngoài cậu” thì chưa. Yên tâm. Tớ vẫn ở đây.
Và những lúc đó thể nào Jen cũng dúi dúi mũi vào người tôi như một chú mèo ướt với nụ cười có vẻ rất vui. Jen cũng biết cô ấy quan trọng với tôi, chúng tôi đã đi cạnh nhau suốt bốn năm đại học và dù cô ấy có nhiều mối tình thoáng qua nhưng vẫn ích kỷ giữ tôi cạnh mình. Cả hai chúng tôi đều biết tôi không có lấy một mối tình là vì cô ấy nhưng chúng tôi đều chấp nhận việc đó như một lẽ hiển nhiên.
Cho tới khi chúng tôi tốt nghiệp, cả hai vào làm chung một công ty, trong khi tôi nhanh chóng thăng tiến thành trưởng phòng thì cô ấy vẫn là một nhân viên cấp dưới lẹt đẹt. Dẫu có thế tình bạn chúng tôi vẫn trắng trong như thời còn sinh viên. Khi cô ấy bệnh, tôi vẫn tức tốc chạy qua với cái cốc trên đầu “sao không giữ sức khỏe?”, khi tôi quên ăn sáng thể nào hôm sau tôi cũng thấy trước cửa nhà tôi có một bịch đồ ăn mà “ai đó” dỗi treo vào rồi giận cả ngày không chịu gặp mặt. Hoặc giả chỉ cần khi cô ấy buồn tôi sẽ nhận một tin nhắn khá ngắn: “Đang ở đâu?” và tôi sẽ tự biết mà nhắn lại “Khi nào đón?”.
*
*     *
Thế rồi mùa Xuân năm chúng tôi hai bảy tuổi, cô ấy chìa ra trước mặt tôi một chiếc thiệp hồng:
- Tuần sau tớ cưới, cậu sẽ dắt tay tớ vào lễ đường nhé?
Mọi thứ xung quanh tôi như có gì đó hơi chao đảo. Cảm giác bất chợt khiến tôi xốn xang, cô bạn thân suốt mấy năm qua của tôi chuẩn bị lấy chồng nhưng không hề báo trước cho tôi một tiếng. Mọi thứ quá bất ngờ khiến tôi đứng lặng.
- Giận à? Tớ tính làm cậu bất ngờ. Tớ không muốn trẻ nít nữa nên quen anh ấy không nói cậu biết, không muốn dựa vào cậu mãi.
- Lễ đường nên để bố hay người nào đó trong gia đình dắt tay vào.
- Không-Jen hơi e dè, cho tới giờ cô ấy vẫn xem như mình là người không có bố -Tớ muốn để cho người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời dắt tay tớ vào thánh đường trong ngày trọng đại ấy.
“Người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời”, ừ nhỉ, chúng tôi đã luôn nói với nhau rằng người này là quan trọng nhất trong người kia suốt những năm dài và giờ thì cô bạn thân của tôi đã có một người khác. Tôi dắt tay cô ấy vào trao cho người khác cũng như nhường lại cho người đó vị trí mà suốt những năm qua vốn là của mình. Có gì đó hơi vỡ vụn. Cô bạn bá vai tôi:
- Đừng giận nữa mà. Hứa với tớ đi, cậu đã hứa sẽ bên tớ cả cuộc đời mà. Không lẽ ngày trọng đại này không xuất hiện?
Ừ nhỉ, tôi đã hứa với cô gái ấy cơ mà. Tự nhiên trong phút chốc mọi thứ của những năm qua trào dâng trong tôi mãnh liệt, từ những giọt nước mắt, những nụ cười, cái đỡ nâng và những lúc cô ấy tự cốc đầu mình vì hậu đậu, những cái xoa đầu, những vòng xe đạp... Tất cả hiện lên dữ dội như sóng trào...
Ngày cô ấy cưới, tôi đã đến. Tôi đã nắm tay người con gái quan trọng nhất cuộc đời mình trao cho người khác. Cảm xúc trong tôi lúc ấy xáo trộn lắm, đến độ tôi không rõ là vì sao. Cô ấy cười với tôi, nụ cười trong trẻo nhất mà ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt cô ấy đã trao cho tôi, rồi nói nhỏ với chú rể:
-  Đây là mối tình đầu của em đấy.
Chú rể bật cười khanh khách. Ngốc thật, ngay cả trong ngày cưới vẫn vô tư như thế. Mối tình đầu, à thì ra tôi đã quá ngốc nghếch không nhận ra… Mà liệu tôi đã kể chưa nhỉ, cô gái ấy cũng là người mà tôi đã yêu suốt cả những năm tháng thanh xuân của mình.
Lê Hứa Huyền Trân

Có thể bạn quan tâm

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

Hòa tiếng cồng chiêng vang vọng đại ngàn

(GLO)- Cồng chiêng của người Jrai và người Bahnar cùng sinh sống trên mảnh đất Gia Lai đã hòa quyện trong mạch nguồn chung của bản sắc-niềm tự hào văn hóa truyền thống. Tiếng cồng chiêng nối liền con người với đất trời, gắn kết bền chặt cộng đồng nơi rừng núi.

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Lan tỏa văn hóa đọc

Lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu

(GLO)- Cuộc thi “Giới thiệu sách trực tuyến” năm 2025 do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch tỉnh Gia Lai tổ chức thu hút nhiều cá nhân là người đồng bào dân tộc thiểu số tham gia. Bằng tình yêu với sách, họ đã góp phần lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

(GLO)-Danh sách đề cử của Giải Booker 2025 danh giá mới được công bố, trong đó có 13 tác phẩm của các tác giả đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cũng như sự cân bằng về tỷ lệ nam - nữ và sự đan xen giữa tên tuổi cũ và mới. Điều này cho thấy sự đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm của giải thưởng này.

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

(GLO)- 11 tuổi, Nguyễn Trịnh Gia Thy (học sinh lớp 5.9, Trường Tiểu học Nguyễn Văn Trỗi, phường Pleiku) được nhiều người ưu ái gọi là “cây cọ nhí”. Những bức tranh của Thy không chỉ khéo léo về đường nét, bố cục, màu sắc mà còn chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Mở lối vào thế giới sắc màu

Mở lối vào thế giới sắc màu

(GLO)- Từ nét màu nước chấm phá, mực tàu loang trên giấy dó, đến những dòng thư pháp bay bổng hay gam màu rực rỡ của tranh sáp màu, acrylic - tất cả hòa quyện tại những lớp học vẽ. Mùa hè, những lớp học nhỏ ấy lặng lẽ góp phần vun đắp tâm hồn nghệ thuật cho nhiều bạn trẻ.

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

null