Gương mặt thơ: Đặng Nguyệt Anh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Năm 1968, vừa tròn 24 tuổi, cô giáo Đặng Nguyệt Anh từ quê Nam Định, vượt Trường Sơn vào Nam “tìm chồng” là nhà giáo Phạm Thanh Liêm-người đã vào Nam từ 4 năm trước. Thân gái dặm trường, Trường Sơn dằng dặc, biết bao hiểm nguy rình rập, nhưng chị đã tới nơi, Trung ương Cục miền Nam nơi chồng chị đang công tác. Và, chị đã sát cánh cùng anh cho tới bây giờ.
Nhà thơ Đặng Nguyệt Anh.

Nhà thơ Đặng Nguyệt Anh.

Cách đây hơn 1 tuần, anh qua đời, để lại chị, cũng gần 80 tuổi, ở lại thế gian này, ở lại TP. Hồ Chí Minh, nơi chị đã chọn làm quê hương thứ 2 kể từ năm 1975 khi từ chiến khu về thành phố; chị làm cô giáo và làm thơ, trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Thơ chị đằm thắm, dung dị và nhiều nhớ nhung, lục bát rất nhuyễn, giữ nhiều nét “chân quê”, nhiều hồi tưởng ký ức tươi đẹp, nhất là con sông Ninh quê chị, nơi chị từ đấy ra đi tới giờ đã 55 năm: “Rồi mai/Thương nhớ rất nhiều/Sông Ninh/Với những buổi chiều khói sương!/Rồi mai/Thương nhớ con đường/Dáng ai gầy/Cuối hoàng hôn nhạt nhòa”.

Có lần gặp chị, tôi nói: Chỉ nguyên viết về cuộc đời chị đã được một tiểu thuyết hay rồi. Thân phận cá nhân chị gắn với một phần cuộc chiến tranh của dân tộc này.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.

BÀ ƠI THƯƠNG QUÁ

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Ta về

Gối tóc vào sông

Nghe trên đồng bãi

Mênh mông quê nhà

Con cò bay lả bay la

Bà ơi thương quá

Tiếng bà ru xưa.



GỌI

Minh họa: T.N

Minh họa: T.N

Gọi trăng cho gió về say

Gọi hoa về nở

Gọi mây về ngàn

Gọi người lạc cuối nhân gian

Hãy đi về phía thiên đàng…

Đợi tôi!



RỒI MAI

Rồi mai

Rồi mai

Rồi mai

Thương nhớ rất nhiều

Sông Ninh

Với những buổi chiều khói sương!

Rồi mai

Thương nhớ con đường

Dáng ai gầy

Cuối hoàng hôn nhạt nhòa…

Rồi mai

Ta lại thương ta!

Thi nhân một kiếp

Hồn hoa dại khờ…

Rồi mai

Đời trả cho thơ

Cố hương xế bóng

Ai chờ ta không?

Có thể bạn quan tâm

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...