Tết bên ông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Năm ấy, tết đến sát rạt mà mình vẫn cứ lo lo. Nhà cửa thì ổn hết rồi, sắm sanh cũng tàm tạm. Duy chỉ còn một nỗi băn khoăn là ông cụ cùng xóm.

Năm ấy, tết đến sát rạt mà mình vẫn cứ lo lo. Nhà cửa thì ổn hết rồi, sắm sanh cũng tàm tạm. Duy chỉ còn một nỗi băn khoăn là ông cụ cùng xóm.

Cái ngõ sâu và nhiều ngách mà mình ở hồi đó lại hiện lên rộn rã trong ký ức. Cũng hơn hai chục năm rồi và ông thì đã không còn nhưng mình luôn nhớ về ngày ấy, về cái tết khó quên năm ấy.

Ông ở một mình trong căn phòng nhỏ, hằng ngày tự giác làm những công việc vác tù và hàng tổng. Ông đi phát tuyên truyền về vệ sinh phòng dịch, về kế hoạch hóa gia đình, lại còn chăm quét dọn ngõ chung. Ông làm tự nguyện giúp đỡ mấy anh chị tổ dân phố với nụ cười tươi và nếp nhăn hằn trên khóe mắt.

Hỏi ông ăn sáng chưa, ông lắc đầu rồi tự nhiên nhắc mình "sắp đến tết rồi đấy, anh đã chuẩn bị đến đâu rồi". Mình chỉ trả lời là tạm ổn, mời ông đi ăn sáng. Ông cứ cảm ơn mãi dù chỉ là bữa phở bình thường.

Tết cứ thế mà đến rất gần. Hai tám tết rồi. Tiếng ai vang vang ngoài kia? Là ông. Trời đã sáng từ lâu, cũng là lúc ông đi các nhà xung quanh để nhắc mọi người đề phòng mất trộm. Ừ thì tháng củ mật, hở ra là mất, nhưng cũng không đến nỗi phải đi từng nhà để nhắc nhở trong cái rét thấu xương, lâm thâm mưa phùn như vậy. Nhưng ông mà, tính ông ai cũng biết từ lâu. Nhờ có sự cảnh giác của ông mà xóm này tránh được mấy vụ trộm, làm mọi người có tinh thần cảnh giác hơn.

Ông quay đi thật nhanh sau mấy câu nhắc nhở. Mình vội chạy theo níu tay ông lại mời vào nhà uống nước. Nắm bàn tay ông mà thấy gờn gợn cảm xúc không tên. Tay ông lạnh quá. Nhìn ông thì vẫn cái áo bộ đội mỏng tang thường thấy và mũ cối đội đầu. Mình hỏi sao ông không mặc áo khoác vào cho ấm, ông đáp nhanh gọn "tôi quen rồi anh ạ, lăn lộn bao năm rồi, lạnh thế này có thấm gì. Với cả áo bông dày đắt tiền lắm". Mình chạy vào nhà, lần tìm chiếc áo khoác cũ đưa ông mặc tạm, ông chối mãi rồi ngần ngừ đón lấy với bàn tay run run khi mình cố ép.

Trời mưa xuân lất phất, không quá to nhưng vẫn đủ ướt áo quần. Tự nhiên mình muốn ngó xem nhà ông thế nào nên lấy cớ cầm ô che cho ông đỡ ướt. Nhà ông nằm sâu tít tận cuối ngách, nhà cấp bốn bé xíu, phía trước một khoảnh đất trồng mấy luống rau. Nhà bé nhưng sạch, chắc ngày nào ông cũng dọn dẹp. Nhìn quanh nhà chỉ có chiếc tivi đời cũ là đáng giá. Bằng khen, giấy khen treo kín tường, nhưng cuốn lịch cũng chẳng có. Ông ở một mình. Bà mất lâu rồi, con gái thì ở với nhà chồng tận trong Nam. Nghe nói cô có mời ông về ở cùng nhưng ông ngần ngừ chưa đi vì "quen sống ở đây rồi".

Cũng định sẽ vào đó với con nhưng mỗi lần đi quanh xóm này, trò chuyện với những khuôn mặt thân quen, được đóng góp chút gì đó cho tổ dân phố là ông lại thấy vui trong lòng. Ông còn bảo tiền con gái gửi cho ông cũng chẳng tiêu, để dành cho cháu ngoại, rồi tự nhận có "bệnh tiết kiệm" của người già. Nhìn ông cười mà mình ứa nước mắt trong lòng.

Tết của ông chỉ lủi thủi một mình, tìm kiếm niềm vui bằng những câu chuyện với xóm giềng mà thôi. Ông tự làm đồ cúng, rồi tự dọn xuống ăn.

Ông lại đi khắp ngõ hẻm, đến từng nhà để nhắc nhở ngày tết cẩn thận nhà cửa. Đến nhà ai ông cũng chúc mừng năm mới mạnh khỏe và thành công. Mặt ông cười rạng rỡ khác hẳn với lúc buồn thui thủi ở nhà. Tạm biệt ông, mình cứ mãi trằn trọc hình ảnh ấy. Một ông lão ăn tết một mình. Một ông lão chỉ mặc độc chiếc áo giữa trời rét căm căm. Một ông lão đến chúc Tết người khác chỉ để đỡ cô đơn.

Năm ấy, nhà mình có thêm một người ăn tết cùng. Một cái tết đoàn viên của ông trước khi xa nơi thân thuộc.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.