Thương hoài bếp lửa

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Ngày trước, gian bếp ấy chỉ là một cái chái nhỏ với mái tranh vách đất. Bếp là cái kiềng sắt ba chân vững chãi cùng ngọn lửa hồng với biết bao món ngon từ đôi bàn tay đảm đang, khéo léo của mẹ. Nhớ quá nồi cơm sôi lụp bụp, mẹ chắt lấy muôi nước cơm trắng ngà như sữa, rồi pha thêm chút đường cho chị em tôi uống.

Khi than hồng, mẹ lại nướng chiếc bánh tráng giòn rụm, mép bánh bị cháy sém mà tôi không nỡ vứt vì tiếc. Có khi là củ khoai lang vùi trong bếp, thêm đậu phộng rang giòn, ăn hoài không chán. Mùa đông dầm dề mưa, quần áo phơi không kịp khô, xung quanh bếp lửa ấy là quần áo của em tôi.

Vẫn nhớ mùi bếp khói ám cả vào quần áo mỗi khi bế em. Nhớ hơn là nụ cười của mẹ khi áp chiếc áo vào má và chợt nhận ra nó đã khô.

1bg-thuong-hoai-bep-lua.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ nhất là những khi mái tranh dột, mưa nhỏ xuống đống tro. Hì hụi mãi thì bếp cũng đỏ lửa. Hôm đó, bữa cơm của gia đình muộn hơn mọi ngày. Có lần, mẹ đi làm về muộn. Hai chị em đói bụng mà ngóng hoài vẫn chưa thấy mẹ đâu. Tôi nhớ lại cách mẹ nhóm bếp, nấu cơm để tự làm cho em ăn. Cũng biết lót lớp rơm xuống trước, chất củi lên sau. Cũng biết vo gạo, rồi lấy lóng tay đo mực nước như có lần mẹ chỉ. Cơm sôi, tôi lóng ngóng để nước trào hất cả chiếc vung xuống tro. Dù hôm đó, cơm bị nhão nhưng tôi vẫn vui vì tự mình biết nấu cơm. Mẹ rất vui khi con gái đã biết lo cho em.

Cứ thế, theo năm tháng, tôi lớn lên bên bếp lửa hồng ấy. Mỗi lần lên đồi nhặt củi, tôi hay đứng tần ngần nhìn mái nhà thân yêu ngay dưới chân đồi. Khi khói len qua mái tranh bay lên, vẽ vào không gian một màu lam nhẹ, lòng tôi thêm ấm áp. Bởi đó là khi dưới nhà mẹ đã nổi lửa.

Mùa đông rét mướt, mỗi lần đi học về muộn, đến cổng nhà mũi đã sực nức mùi trứng bác với lá hành tăm. Một hương vị đặc biệt mà mỗi lần thoảng nghe đâu đó tôi lại mường tượng đến mẹ, đến bếp củi ấm.

Nhưng thú vị nhất là ngày Tết, cái bếp ấy được giao sứ mệnh nấu bánh chưng, bánh tét. Cảnh ngồi thâu đêm nhìn nước trong nồi to sôi ùng ục, mẹ mở nắp ra kiểm tra mực nước khiến làn khói bay ra nghi ngút, đưa cả hương thơm lá dong, lá chuối phảng phất không gian. Suốt mấy ngày, bếp củi luôn đỏ lửa soi tỏ bàn tay mẹ nấu bao món ngon. Có món bánh ong thơm dẻo, có món thịt đông béo ngậy...

Khi cuộc sống gia đình khấm khá, gian bếp của mẹ được xây khang trang hơn. Nhưng chiếc kiềng ba chân đen kịt vẫn được giữ lại. Sáng sáng, mẹ vẫn dậy sớm nấu ấm nước chè xanh để mời bà con trong xóm cùng đến hàn huyên.

Chiều chiều, mẹ lại nấu một nồi cám và rau để nuôi gà. Nước thì có ấm siêu tốc, gà thì chỉ khi nào con cháu về thăm mẹ mới bày biện làm món, trứng gà thì chủ yếu gửi cho con cho cháu, vậy nhưng mẹ vẫn hì hụi nhen nhen, thổi thổi. Thì ra, đó là cái cớ để mẹ nổi lửa mỗi sáng mỗi chiều. Mẹ bảo: “Lửa củi vẫn luôn là linh hồn của căn bếp nên cần phải giữ gìn”.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.