Khúc ca trên đồi

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Trong không gian ấy, bạn lắng nghe tâm hồn mình rung ngân bao nhiêu là xúc cảm để rồi cảm ơn tạo hóa đã mở ra trong mỗi chúng ta tình yêu cuộc sống. Còn tôi đã nhiều lần đắm mình trong không gian ấy để nghe trái tim mình lên tiếng trong thanh âm của gió cùng những xạc xào của lá thông. Và, tôi gọi đó là những khúc ca trên đồi.

c88f324eda8262dc3b93.jpg
Đồi thông xã Ia Dêr, huyện Ia Grai. Ảnh: Nguyên Võ

Mời bạn dừng chân giữa chiếc cầu treo cuối đường Phan Đình Phùng (phường Yên Đỗ, TP. Pleiku) nối phố với chân đồi, lắng hồn thả tầm mắt dọc theo lòng suối.

Cách mặt cầu khá sâu, suối như con lạch xâm xấp nước màu nâu đục. Men theo dòng nước ấy, tỏa về hai bên bờ, đoạn rộng hẹp khác nhau uốn lượn, phong phú sắc màu của lúa, của rau hòa trong màu xanh họ nhà tre nứa, vườn cây ăn quả rồi khép lại bởi khúc quanh.

Dọc bờ suối, phía thành phố, những dãy nhà cao thấp đan xen như trải lên nhau, nhấp nhô, nghiêng nghiêng hình bát úp. Không gian phố ven đô hiện ra nhờ những vườn rau, vài bụi chuối, mấy khóm tre chạy dài ra bờ suối.

Nhìn sang bên kia cầu, địa phận xã Ia Dêr, con đường liên huyện như xẻ dọc, một bên là đồi thông, một bên là khu dân cư. Nhìn từ xa, những ngôi nhà nối nhau trên cung đường rẻ xương cá ẩn hiện bên vườn cà phê, vườn cây ăn quả xếp bậc thang, trập trùng đủ cho ta nhận ra vẻ đẹp lãng mạn, riêng có bởi địa hình.

Đồi thông không quá rộng so với tầm nhìn, được trồng mới từ những năm sau ngày nước nhà thống nhất. Nơi đây được ví như lá phổi xanh, là điểm đến tham quan của thành phố, tụ điểm du lịch sinh thái của nhiều người trong vùng.

Mùa mưa, mặt đồi tuyền một màu xanh tươi non của cỏ, của xuyến chi và nhiều hoa cỏ dại khác. Họ nhà thông vốn xanh lá quanh năm nhưng mùa mưa màu xanh trở nên tươi tắn, bóng mởn trên từng búp lá non. Sau những ngày quang tạnh, mặt đất ấm và ẩm cho cỏ non xanh hơn phủ kín mặt đồi, hiện ra những lối mòn vừa chân bước ngoằn ngoèo uốn lượn, nối nhau.

Trong không gian ngờm ngợp xanh, mươn mướt xanh cho không khí nơi đây thật trong lành, mát mẻ. Thì gió đấy, hiu nhẹ thoảng qua từ đầu ngày cho đến lúc hoàng hôn tắt nắng.

Trên đồi thông nhìn về, bình minh thành phố đổi thay theo từng thời khắc. Chân mây vừa nhuốm sắc hồng đậm, đã nhạt dần, loang rộng nâng bầu trời lên cao cùng sương mù nhẹ bay. Chùng chình trong ánh bình minh, phố nhấp nháy ánh đèn. Nhận thấy rõ đầu tiên là ngôi bảo tháp ở chùa Quang Minh, cùng mấy tòa cao ốc. Mặt trời lên cao nhưng nắng không hiện thành tia. Vầng sáng cứ rạng dần đánh thức cảnh vật.

Ngày quang tạnh, đồi thông ít khi vắng bóng người. Trong không gian se lạnh vương vấn hơi sương, giữa lưng chừng đồi, nơi mô đất bằng phẳng thường có mấy gia đình trẻ rủ nhau qua đêm trong chiếc lều vải, bên cạnh là chiếc ô tô của gia đình. Nhìn chiếc lò than nướng, mấy vỏ lon bia, nước ngọt đoán biết họ đã cùng nhau thưởng thức tiệc ngoài trời. Tôi không rõ, bằng cách nào họ lại có nguồn điện để thắp sáng mấy chiếc đèn con, cùng nhau vui hát karaoke. Người trẻ bây giờ ý thức giữ gìn vệ sinh môi trường tốt lắm, họ luôn trả lại không gian sạch đẹp trước khi dời chân.

Đã bao lần, tôi dừng chân bước giữa lưng chừng đồi vươn vai động tác thể dục, “tiếp nhận năng lượng vũ trụ”. Chính nhờ không khí trong lành, thoáng đãng, xanh tươi giúp con người trút bỏ những muộn phiền, hướng tới trạng thái an yên.

Đáng vui sống biết bao, khi bên ta có những cô cậu tuổi hoa niên trong trang phục kiểu cách làm dáng ghi hình cùng bình minh vừa rạng hay lúc chiều tà. Ở họ hiện ra vẻ đẹp tươi trẻ, cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc.

Lang thang trên đồi, dần về phía Nam, ta sẽ gặp mô đất bằng phẳng, mật độ cây thông dày và lớn hơn; mặt đất có nhiều bụi cây dại, vươn cao, tỏa rộng… cảm giác như đang đi giữa cánh rừng già, gợi tò mò.

Nghề nông truyền đời, viền dưới chân đồi, phía thành phố là vườn cà phê, tiếp nối ruộng lúa từng thửa nhỏ, ao sen không quá rộng tạo nên một miền quê bình yên có tiếng ếch nhái râm ran, côn trùng rả rích, tăm cá quẫy đuôi… mở lòng nét đẹp tiềm ẩn từ ký ức.

Tọa lạc phía Tây, cạnh thành phố, đồi thông sẽ là điểm đến du lịch sinh thái thu hút khách trên hành trình khám phá Pleiku nếu được đầu tư bài bản.

Có thể bạn quan tâm

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Mây ngũ sắc…

Mây ngũ sắc…

Bà ơi bà! Giá mà bà cháu mình được ngồi đung đưa trên vầng trăng lưỡi liềm kia thì vui phải biết. Hai bà cháu mình ngắm mây bay luồn qua những kẽ ngón chân. Thò tay xuống nhón mây chỗ này thả ra chỗ kia. Nặn lại mấy vầng mây hình thù xấu xí kia thành hình bông hoa, con cún.
Lời sóng vỗ

Lời sóng vỗ

(GLO)- Biển trong mắt người gắn mình với xứ núi hơn 40 năm luôn là một điều bí ẩn. Có lẽ vì thế nên những lần đắn đo lựa chọn điểm đến cho những kỳ nghỉ ngắn hoặc dài ngày, nơi có biển vẫn luôn là ưu tiên.
Nhớ những mùa vàng

Nhớ những mùa vàng

(GLO)- Những mùa lúa vàng trĩu bông thơm mùi rơm rạ là hình ảnh đã ăn sâu vào ký ức bao thế hệ người Việt, đặc biệt là những người lớn lên ở thôn quê.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...