Khói loang màu chiều

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Tôi loanh quanh qua những con đường như ô bàn cờ trong ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa bốn bề mây núi.

Chiều buông chầm chậm. Rạ rơm còn phơi dọc bên lối đi. Khói bếp lễnh loãng tan loang trên những tàng cây. Mùi cơm chín tới và ánh lửa hắt ra từ gian bếp khiến lòng dạ tôi dùng dắng níu bước chân chậm lại. Khung cảnh trước mắt thân thương quá đỗi. Đưa tay khẽ kéo cao cổ áo, chợt nhận ra buổi chiều này, gió đã mang sắc đông về.

minh-hoa-nguyen-van-chung-6010-48.jpg
Minh họa: Nguyễn Văn Chung

Dường như những buổi chiều thường ghim vào lòng người nỗi niềm nhung nhớ theo nhiều phương cách khác nhau. Với tôi, những buổi chiều trời trở gió, cái lạnh sẽ sàng như ngấm sâu hơn vào cả con người và cảnh vật, nỗi lòng cũng như mùa vừa chợt sang, nhưng lại lật giở về những trang xưa cũ. Gió như này là mưa sẽ cạn nốt những hạt cuối mùa. Mưa chỉ vừa đủ gõ những nhịp lắc rắc thật khẽ khàng vào không gian xam xám màu chì. Không khí đã dần hanh khô theo gió. Tiết trời này, thường thì bà tôi sẽ dỡ đống củi đem ra phơi sau cả một mùa mưa dài. Đống củi xếp trong góc tường, được che phủ rất cẩn thận. Nhưng, sau những ngày mưa đằng đẵng, đám mối thường xông hết lớp vỏ ngoài. Những cành nằm phía dưới cùng còn bị ẩm, mọc lên những đám meo trắng mượt như nhung.

Nhà tôi vẫn giữ một góc để nấu nướng bằng bếp củi. Có thể, đó là thói quen không thể bỏ của người lớn. Hoặc cũng có thể do nguồn chất đốt dồi dào ngay trong vườn nhà, bỏ đi thì tiếc nên bà gom góp cây que, buộc lại thành từng bó, xếp đặt gọn gàng để dùng hàng ngày. Mỗi sớm mai, khi thức dậy, việc đầu tiên mà bà tôi, mẹ tôi làm là nhóm bếp lửa, đặt lên một ấm nước, rồi mới xoay sang việc khác. Cả quãng dài tuổi thơ, tôi đã ngồi canh bếp. Đó cũng là công việc nhàn nhã nhất. Ngồi nhìn ngọn lửa vờn múa, tôi thường liên tưởng đến nhiều điều. Trí tưởng tượng của tôi, có lẽ ngay từ lúc ấy, cũng đã vờn múa theo ngọn lửa.

Tôi hay có nhiều suy tưởng ở cuối mỗi buổi chiều. Có lẽ là vì từng có rất nhiều buổi chiều hiện diện trong đời sống của tôi, rất đáng để thương nhớ. Đó là những chiều rất muộn, mẹ nấu bữa cơm tối trong căn bếp nhập nhoạng không rõ mặt người. Chỉ có ngọn lửa vờn lên, lấp loáng lướt qua gương mặt khắc khổ. Những buổi mùa đông mưa lạnh, rạ rơm ẩm ướt, khói hun nhèm mắt mẹ. Thế nhưng, cả nhà vẫn được ăn bữa cơm ngon. Có những chiều, khi bóng núi đã phủ sẫm cánh đồng, phủ sẫm cả con đường nhỏ, tôi mới thấy bóng mẹ thấp thoáng phía xa xa. Lại có những chiều, mẹ cẩn thận soi đèn đếm từng con gà, rồi đóng chốt cửa chuồng thật cẩn thận. Và, cũng không ít chiều rất muộn, mẹ vẫn hoài trông ra phía đầu ngõ, ngóng từng chuyến xe qua để chờ đón chúng tôi về… Bao nhiêu chiều khép lại là bấy nhiêu tháng ngày đã dồn lên vai mẹ những gánh nặng lo toan. Giờ mắt mẹ mờ đục, xương khớp nhức đau. Mỗi lần mẹ xuýt xoa, lòng tôi lại xa xót nghĩ về những buổi chiều đã trôi qua, đầy khó nhọc.

Với riêng tôi, chiều là khoảng lặng, chiều là bằng an, chiều là suy tư và luôn chất đầy thương nhớ. Những buổi chiều thường chầm chậm trôi vào đêm và dừng lại rất lâu ở khoảng nhập nhòa tranh tối tranh sáng. Ở cái khoảng dừng ấy có bếp lửa thật ấm, có hương cơm chín tới ngọt thơm, có rạ rơm ram ráp cả quãng đời thơ ấu, có tiếng mẹ bập bập gọi đàn gà về chuồng và gọi chúng tôi xếp dọn mâm bát cho bữa tối, có bà tôi lưng còng lụi cụi kho nồi cá dậy mùi riềng ớt… Có cả tôi thuộc về những ngày rất xa, ngồi canh củi trong bếp và thả tâm trí mình vờn múa theo những ngọn lửa.

Nhìn những buổi chiều chầm chậm đi qua, tôi thường nghĩ đến năm tháng đời người. Đời người tựa những ghi chú rạc rời, không liền mạch. Chúng ta sinh ra ở một nơi, rồi có thể trưởng thành và lập nghiệp ở một nơi khác. Cuộc đời sẽ đem chúng ta đến những không gian sống khác nhau, để trải nghiệm và cảm nhận những va đập khác nhau và trở về với trời chiều, đầy khắc khoải. Trẻ con rồi thành người lớn, người lớn rồi thành người già. Nếu ví đời người như một ngày có đủ sáng-trưa-chiều-tối, thì có phải chúng ta, ai cũng tiến về phía cuối chiều không? Chiều nối chiều chầm chậm đến, gợi cho mỗi người một suy tưởng không giống nhau. Nhưng chắc chắn, phía cuối chiều ấy có người chờ đón ta, có bữa cơm ấm áp, có tiếng cười sum vầy, có sự cất đặt mọi gánh nặng để nghỉ ngơi sau những lo toan bề bộn… Chiều là lúc mọi ồn ào lắng lại. Có thể điềm tĩnh thưởng một tách trà, thảnh thơi nhìn lại quãng ngày dù buồn dù vui đang dần khép lại.

Gió vẫn ngun ngún trong buổi chiều rất muộn. Bóng tối dần loang nhanh. Tôi dợm bước hướng về phía ngôi nhà sàn có ngọn lửa đang chờn vờn ấm nồng trong gian bếp.

Có thể bạn quan tâm

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

Cá đồng mùa lụt

Cá đồng mùa lụt

(GLO)- Ở quê tôi, gia đình nào cũng có những bộ đồ nghề đánh bắt cá, chủ yếu là tự làm bằng tre nứa như: nơm, đó, lờ, ống lươn, rớ, đăng, cần câu, chà (chà di)… Ngay từ nhỏ, tôi đã được cha và chú dạy cách đan một số dụng cụ đánh bắt cá nước ngọt.

“Mưa trên biển vắng”

Mưa trên biển vắng

(GLO)- Tôi biết mình mãi là người của núi, nhưng thi thoảng trong giấc mơ mùa hạ, tôi lại nghe tiếng sóng vỗ nhòa vào mỏm đá xa xưa. Như thể tự kiếp nào, tôi đã bỏ quên ở biển thứ gì đó thẫm xanh, để bây giờ, không thể khác hơn, tôi luôn bị xâm chiếm bởi một nỗi nhớ biển.
Hiên nhà nhớ mẹ

Hiên nhà nhớ mẹ

(GLO)- Lúc còn nhỏ, mẹ dạy tôi biết yêu sự tinh khôi của buổi sáng, bố dạy tôi thấm thía từng chiều. Và có lẽ tâm hồn tôi đã đầy ắp những cảm xúc từ thuở ấy.
Mưa thu

Mưa thu

(GLO)- Mùa thu bao giờ cũng đem đến nhiều xúc cảm, nhất là khi thư thái ngồi lại cùng những cơn mưa.
Đừng vội nản lòng

Đừng vội nản lòng

(GLO)- Ai trồng cây cũng mong đến ngày hái quả. Người ta khi làm việc gì cũng đều mong gặt hái được kết quả. Điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết chờ đợi. Vậy nên, đừng vội nản lòng khi kết quả mình mong đợi chưa đến.
Như cau trước bão

Như cau trước bão

(GLO)- Lúc gia đình tôi chuyển về nơi ở mới, ngay trước cửa đã có hàng cau thẳng tắp. Cây nối nhau, cao tầm hơn chục mét, như chiếc lược lớn chải vào mây trời.

Trăng ngọc ngà

Trăng ngọc ngà

Non đêm, mấy người đàn ông trung niên trong xóm tụ lại trước sân nhà Minh, chơi cờ giết thời gian, ca hát góp vài tiếng lao xao chờ đón trăng lên. Trong đám người lao xao đó có vợ chồng Thụy.
Thơm thảo mùa thu

Thơm thảo mùa thu

(GLO)- Một buổi chiều thu, giữa người xe phố phường giăng mắc, tôi chợt thấy bên vỉa hè một chị hàng rong lặng lẽ bày ra những quả hồng. Những quả hồng chín ửng căng bóng, màu cam đỏ pha chút thẫm xanh dịu mắt được xếp vào chiếc mẹt tre.
Cơn bão đi qua

Cơn bão đi qua

Bão đi qua, ta thêm yêu thương, biết sẻ chia hơn với những mảnh đời khốn khó. Bão tan, ta bắt đầu lại từ những mầm xanh hy vọng...
Giấc mơ về mẹ

Giấc mơ về mẹ

(GLO)- Đêm khuya. Chốc chốc, những đợt mưa nối nhau quất rào rạt lên mái tôn. Hơi lạnh len lỏi xuyên qua lớp chăn thấm vào da thịt. Con gái tôi giật mình, khóc ré lên vì sợ.
Cái gạc-măng-rê của mẹ

Cái gạc-măng-rê của mẹ

Mấy tuần nay, bà ngoại sắp nhỏ dọn nhà đi nơi khác nên những thứ đồ cũ kỹ được bỏ bớt. Chỉ có cái gạc-măng-rê (garde manger), chuyển mấy lần nhưng mẹ tôi để hoài không nỡ bỏ. Cái gạc-măng-rê được đặt ở góc bếp, lặng im, cũ kỹ nhưng chứa đầy kỷ niệm của từng thành viên.