Khói loang màu chiều

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Tôi loanh quanh qua những con đường như ô bàn cờ trong ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa bốn bề mây núi.

Chiều buông chầm chậm. Rạ rơm còn phơi dọc bên lối đi. Khói bếp lễnh loãng tan loang trên những tàng cây. Mùi cơm chín tới và ánh lửa hắt ra từ gian bếp khiến lòng dạ tôi dùng dắng níu bước chân chậm lại. Khung cảnh trước mắt thân thương quá đỗi. Đưa tay khẽ kéo cao cổ áo, chợt nhận ra buổi chiều này, gió đã mang sắc đông về.

minh-hoa-nguyen-van-chung-6010-48.jpg
Minh họa: Nguyễn Văn Chung

Dường như những buổi chiều thường ghim vào lòng người nỗi niềm nhung nhớ theo nhiều phương cách khác nhau. Với tôi, những buổi chiều trời trở gió, cái lạnh sẽ sàng như ngấm sâu hơn vào cả con người và cảnh vật, nỗi lòng cũng như mùa vừa chợt sang, nhưng lại lật giở về những trang xưa cũ. Gió như này là mưa sẽ cạn nốt những hạt cuối mùa. Mưa chỉ vừa đủ gõ những nhịp lắc rắc thật khẽ khàng vào không gian xam xám màu chì. Không khí đã dần hanh khô theo gió. Tiết trời này, thường thì bà tôi sẽ dỡ đống củi đem ra phơi sau cả một mùa mưa dài. Đống củi xếp trong góc tường, được che phủ rất cẩn thận. Nhưng, sau những ngày mưa đằng đẵng, đám mối thường xông hết lớp vỏ ngoài. Những cành nằm phía dưới cùng còn bị ẩm, mọc lên những đám meo trắng mượt như nhung.

Nhà tôi vẫn giữ một góc để nấu nướng bằng bếp củi. Có thể, đó là thói quen không thể bỏ của người lớn. Hoặc cũng có thể do nguồn chất đốt dồi dào ngay trong vườn nhà, bỏ đi thì tiếc nên bà gom góp cây que, buộc lại thành từng bó, xếp đặt gọn gàng để dùng hàng ngày. Mỗi sớm mai, khi thức dậy, việc đầu tiên mà bà tôi, mẹ tôi làm là nhóm bếp lửa, đặt lên một ấm nước, rồi mới xoay sang việc khác. Cả quãng dài tuổi thơ, tôi đã ngồi canh bếp. Đó cũng là công việc nhàn nhã nhất. Ngồi nhìn ngọn lửa vờn múa, tôi thường liên tưởng đến nhiều điều. Trí tưởng tượng của tôi, có lẽ ngay từ lúc ấy, cũng đã vờn múa theo ngọn lửa.

Tôi hay có nhiều suy tưởng ở cuối mỗi buổi chiều. Có lẽ là vì từng có rất nhiều buổi chiều hiện diện trong đời sống của tôi, rất đáng để thương nhớ. Đó là những chiều rất muộn, mẹ nấu bữa cơm tối trong căn bếp nhập nhoạng không rõ mặt người. Chỉ có ngọn lửa vờn lên, lấp loáng lướt qua gương mặt khắc khổ. Những buổi mùa đông mưa lạnh, rạ rơm ẩm ướt, khói hun nhèm mắt mẹ. Thế nhưng, cả nhà vẫn được ăn bữa cơm ngon. Có những chiều, khi bóng núi đã phủ sẫm cánh đồng, phủ sẫm cả con đường nhỏ, tôi mới thấy bóng mẹ thấp thoáng phía xa xa. Lại có những chiều, mẹ cẩn thận soi đèn đếm từng con gà, rồi đóng chốt cửa chuồng thật cẩn thận. Và, cũng không ít chiều rất muộn, mẹ vẫn hoài trông ra phía đầu ngõ, ngóng từng chuyến xe qua để chờ đón chúng tôi về… Bao nhiêu chiều khép lại là bấy nhiêu tháng ngày đã dồn lên vai mẹ những gánh nặng lo toan. Giờ mắt mẹ mờ đục, xương khớp nhức đau. Mỗi lần mẹ xuýt xoa, lòng tôi lại xa xót nghĩ về những buổi chiều đã trôi qua, đầy khó nhọc.

Với riêng tôi, chiều là khoảng lặng, chiều là bằng an, chiều là suy tư và luôn chất đầy thương nhớ. Những buổi chiều thường chầm chậm trôi vào đêm và dừng lại rất lâu ở khoảng nhập nhòa tranh tối tranh sáng. Ở cái khoảng dừng ấy có bếp lửa thật ấm, có hương cơm chín tới ngọt thơm, có rạ rơm ram ráp cả quãng đời thơ ấu, có tiếng mẹ bập bập gọi đàn gà về chuồng và gọi chúng tôi xếp dọn mâm bát cho bữa tối, có bà tôi lưng còng lụi cụi kho nồi cá dậy mùi riềng ớt… Có cả tôi thuộc về những ngày rất xa, ngồi canh củi trong bếp và thả tâm trí mình vờn múa theo những ngọn lửa.

Nhìn những buổi chiều chầm chậm đi qua, tôi thường nghĩ đến năm tháng đời người. Đời người tựa những ghi chú rạc rời, không liền mạch. Chúng ta sinh ra ở một nơi, rồi có thể trưởng thành và lập nghiệp ở một nơi khác. Cuộc đời sẽ đem chúng ta đến những không gian sống khác nhau, để trải nghiệm và cảm nhận những va đập khác nhau và trở về với trời chiều, đầy khắc khoải. Trẻ con rồi thành người lớn, người lớn rồi thành người già. Nếu ví đời người như một ngày có đủ sáng-trưa-chiều-tối, thì có phải chúng ta, ai cũng tiến về phía cuối chiều không? Chiều nối chiều chầm chậm đến, gợi cho mỗi người một suy tưởng không giống nhau. Nhưng chắc chắn, phía cuối chiều ấy có người chờ đón ta, có bữa cơm ấm áp, có tiếng cười sum vầy, có sự cất đặt mọi gánh nặng để nghỉ ngơi sau những lo toan bề bộn… Chiều là lúc mọi ồn ào lắng lại. Có thể điềm tĩnh thưởng một tách trà, thảnh thơi nhìn lại quãng ngày dù buồn dù vui đang dần khép lại.

Gió vẫn ngun ngún trong buổi chiều rất muộn. Bóng tối dần loang nhanh. Tôi dợm bước hướng về phía ngôi nhà sàn có ngọn lửa đang chờn vờn ấm nồng trong gian bếp.

Có thể bạn quan tâm

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

Thạch sương sâm - Món quà ký ức

(GLO)- Khu chợ Bà Định (TP. Pleiku, tỉnh Gia Lai) đông đúc kẻ bán người mua với đủ thực phẩm tươi rói vào sáng sớm. Vậy nhưng, hàng thạch sương sâm của bà Nguyễn Thị Hoa (trú tại 34/25 Hoàng Sa, TP. Pleiku) luôn có sức hút đặc biệt. Dù nắng hay mưa, hàng của bà luôn bán hết trước 8-9 giờ sáng.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Thương những tàn phai

(GLO)- Giao mùa, khi làn gió mang hơi lạnh ào qua, những chiếc lá khô bứt khỏi cành rơi lả tả. Một chiếc lá rơi, một cánh hoa tàn, một buổi chiều nhạt nắng tạo nên khung cảnh tịch liêu với vẻ đẹp rất riêng. Có người bảo đó là cái đẹp của sự tàn phai.

Ảnh minh hoạ. Nguồn: Internet

Đồ cũ

(GLO)- Có lẽ thuộc tuýp người hoài cổ nên tôi thường tiếc nuối những điều thuộc về xưa cũ. Đôi khi, không hẳn là những khắc khoải mơ hồ mà ám ảnh tôi bằng cả một vùng ký ức ắp đầy nhớ thương day dứt. Một ngày bất giác chạm vào, lòng lại chênh chao nhớ người, nhớ về một thời gian khó ngày xưa.

Bước chạy trong mây

Bước chạy trong mây

Một cuốc chạy bộ ngẫu hứng, từ bờ biển Mân Thái lên đỉnh Sơn Trà (TP.Đà Nẵng) cho tôi vỡ ra nhiều điều. Tôi tự nhủ mình đang có những bước chạy trong mây...

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.