Khói loang màu chiều

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi loanh quanh qua những con đường như ô bàn cờ trong ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa bốn bề mây núi.

Chiều buông chầm chậm. Rạ rơm còn phơi dọc bên lối đi. Khói bếp lễnh loãng tan loang trên những tàng cây. Mùi cơm chín tới và ánh lửa hắt ra từ gian bếp khiến lòng dạ tôi dùng dắng níu bước chân chậm lại. Khung cảnh trước mắt thân thương quá đỗi. Đưa tay khẽ kéo cao cổ áo, chợt nhận ra buổi chiều này, gió đã mang sắc đông về.

minh-hoa-nguyen-van-chung-6010-48.jpg
Minh họa: Nguyễn Văn Chung

Dường như những buổi chiều thường ghim vào lòng người nỗi niềm nhung nhớ theo nhiều phương cách khác nhau. Với tôi, những buổi chiều trời trở gió, cái lạnh sẽ sàng như ngấm sâu hơn vào cả con người và cảnh vật, nỗi lòng cũng như mùa vừa chợt sang, nhưng lại lật giở về những trang xưa cũ. Gió như này là mưa sẽ cạn nốt những hạt cuối mùa. Mưa chỉ vừa đủ gõ những nhịp lắc rắc thật khẽ khàng vào không gian xam xám màu chì. Không khí đã dần hanh khô theo gió. Tiết trời này, thường thì bà tôi sẽ dỡ đống củi đem ra phơi sau cả một mùa mưa dài. Đống củi xếp trong góc tường, được che phủ rất cẩn thận. Nhưng, sau những ngày mưa đằng đẵng, đám mối thường xông hết lớp vỏ ngoài. Những cành nằm phía dưới cùng còn bị ẩm, mọc lên những đám meo trắng mượt như nhung.

Nhà tôi vẫn giữ một góc để nấu nướng bằng bếp củi. Có thể, đó là thói quen không thể bỏ của người lớn. Hoặc cũng có thể do nguồn chất đốt dồi dào ngay trong vườn nhà, bỏ đi thì tiếc nên bà gom góp cây que, buộc lại thành từng bó, xếp đặt gọn gàng để dùng hàng ngày. Mỗi sớm mai, khi thức dậy, việc đầu tiên mà bà tôi, mẹ tôi làm là nhóm bếp lửa, đặt lên một ấm nước, rồi mới xoay sang việc khác. Cả quãng dài tuổi thơ, tôi đã ngồi canh bếp. Đó cũng là công việc nhàn nhã nhất. Ngồi nhìn ngọn lửa vờn múa, tôi thường liên tưởng đến nhiều điều. Trí tưởng tượng của tôi, có lẽ ngay từ lúc ấy, cũng đã vờn múa theo ngọn lửa.

Tôi hay có nhiều suy tưởng ở cuối mỗi buổi chiều. Có lẽ là vì từng có rất nhiều buổi chiều hiện diện trong đời sống của tôi, rất đáng để thương nhớ. Đó là những chiều rất muộn, mẹ nấu bữa cơm tối trong căn bếp nhập nhoạng không rõ mặt người. Chỉ có ngọn lửa vờn lên, lấp loáng lướt qua gương mặt khắc khổ. Những buổi mùa đông mưa lạnh, rạ rơm ẩm ướt, khói hun nhèm mắt mẹ. Thế nhưng, cả nhà vẫn được ăn bữa cơm ngon. Có những chiều, khi bóng núi đã phủ sẫm cánh đồng, phủ sẫm cả con đường nhỏ, tôi mới thấy bóng mẹ thấp thoáng phía xa xa. Lại có những chiều, mẹ cẩn thận soi đèn đếm từng con gà, rồi đóng chốt cửa chuồng thật cẩn thận. Và, cũng không ít chiều rất muộn, mẹ vẫn hoài trông ra phía đầu ngõ, ngóng từng chuyến xe qua để chờ đón chúng tôi về… Bao nhiêu chiều khép lại là bấy nhiêu tháng ngày đã dồn lên vai mẹ những gánh nặng lo toan. Giờ mắt mẹ mờ đục, xương khớp nhức đau. Mỗi lần mẹ xuýt xoa, lòng tôi lại xa xót nghĩ về những buổi chiều đã trôi qua, đầy khó nhọc.

Với riêng tôi, chiều là khoảng lặng, chiều là bằng an, chiều là suy tư và luôn chất đầy thương nhớ. Những buổi chiều thường chầm chậm trôi vào đêm và dừng lại rất lâu ở khoảng nhập nhòa tranh tối tranh sáng. Ở cái khoảng dừng ấy có bếp lửa thật ấm, có hương cơm chín tới ngọt thơm, có rạ rơm ram ráp cả quãng đời thơ ấu, có tiếng mẹ bập bập gọi đàn gà về chuồng và gọi chúng tôi xếp dọn mâm bát cho bữa tối, có bà tôi lưng còng lụi cụi kho nồi cá dậy mùi riềng ớt… Có cả tôi thuộc về những ngày rất xa, ngồi canh củi trong bếp và thả tâm trí mình vờn múa theo những ngọn lửa.

Nhìn những buổi chiều chầm chậm đi qua, tôi thường nghĩ đến năm tháng đời người. Đời người tựa những ghi chú rạc rời, không liền mạch. Chúng ta sinh ra ở một nơi, rồi có thể trưởng thành và lập nghiệp ở một nơi khác. Cuộc đời sẽ đem chúng ta đến những không gian sống khác nhau, để trải nghiệm và cảm nhận những va đập khác nhau và trở về với trời chiều, đầy khắc khoải. Trẻ con rồi thành người lớn, người lớn rồi thành người già. Nếu ví đời người như một ngày có đủ sáng-trưa-chiều-tối, thì có phải chúng ta, ai cũng tiến về phía cuối chiều không? Chiều nối chiều chầm chậm đến, gợi cho mỗi người một suy tưởng không giống nhau. Nhưng chắc chắn, phía cuối chiều ấy có người chờ đón ta, có bữa cơm ấm áp, có tiếng cười sum vầy, có sự cất đặt mọi gánh nặng để nghỉ ngơi sau những lo toan bề bộn… Chiều là lúc mọi ồn ào lắng lại. Có thể điềm tĩnh thưởng một tách trà, thảnh thơi nhìn lại quãng ngày dù buồn dù vui đang dần khép lại.

Gió vẫn ngun ngún trong buổi chiều rất muộn. Bóng tối dần loang nhanh. Tôi dợm bước hướng về phía ngôi nhà sàn có ngọn lửa đang chờn vờn ấm nồng trong gian bếp.

Có thể bạn quan tâm

Thắng cảnh Biển Hồ. Ảnh: Phạm Quý

Phố núi tình thân

(GLO)- Pleiku đang trở thành điểm đến yêu thích của nhiều du khách. Vẻ đẹp hoang sơ và tình cảm của con người nơi đây khiến không ít người tìm đến Pleiku như là một điểm dừng chân thú vị.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.