Linh hoạt với cuộc sống

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Tôi đã chứng kiến một vài người bạn bị tổn thương trong tình yêu, có người đổ vỡ hôn nhân và lựa chọn làm mẹ đơn thân. Ở thời điểm cách đây hơn chục năm về trước, khi mà khái niệm về single-mom còn xa lạ và khó chấp nhận, một người bạn của tôi vẫn kiên định với lựa chọn của mình.

Chị bảo, con của mình có thể không biết mặt cha, nhưng bé vẫn nhận được sự yêu thương chăm sóc từ mẹ và gia đình nhà ngoại. Bây giờ, bạn tôi đã trở thành người mẹ độc lập, mạnh mẽ, có công việc với mức thu nhập tốt.

cham-ngon-cuoc-song-1.jpg
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Hơn 10 năm trước, cô bạn học từ thời phổ thông của tôi là giáo viên tiếng Anh tại một trường đại học ở TP. Hồ Chí Minh. Bác sĩ kết luận là cổ họng cô bị yếu, nếu tiếp tục dạy học e là sẽ bị đứt dây thanh quản dẫn đến tắt tiếng.

Thay vì thất vọng, buồn bã, cô ấy lên kế hoạch làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền trong một thời gian và “săn” học bổng để sang Mỹ học thạc sĩ một ngành mới.

Kết thúc khóa học, bạn tôi trở về nước và làm nhân viên cho một công ty tại Bình Dương. Lúc này, bạn tôi tìm được niềm đam mê với thể thao để rèn luyện sức khỏe. Bạn đi du lịch khắp nơi, tham gia các giải chạy từ trong nước tới quốc tế với thành tích khá tốt. Bỏ ngoài tai những xì xào, bàn tán của người ngoài, bạn chọn cuộc sống độc thân để có thời gian theo đuổi đam mê của mình ngoài công việc.

Một cô bạn thân khác của tôi có thể nói cũng có sự nghiệp khá thành đạt, có địa vị trong xã hội, có nhà có xe ở thành phố lớn nhưng cũng lựa chọn cuộc sống độc thân.

Bạn thường tâm sự rằng: Thời buổi này nuôi một đứa trẻ không hề đơn giản, nhất là ở thành phố lớn nếu không kết hôn, không cho con một gia đình đầy đủ thì bạn thà lựa chọn sống một mình chứ không chỉ để sau về già có người trông nom mà trở thành một người mẹ ích kỷ. Thật ra, tôi đồng tình với quan điểm của bạn. Cuộc sống của bạn là do bạn chọn, sướng khổ là bạn cảm nhận.

Ernest Hemingway từng nói: “Bạn không thể cứu bất kỳ ai. Bạn chỉ có thể đứng bên cạnh họ, trao đi sự hiện diện, sự ổn định và bình yên của chính mình. Bạn có thể chia sẻ hành trình, bài học và góc nhìn yêu thương của mình. Nhưng nỗi đau là của họ, con đường là của họ và câu trả lời cũng phải là của họ. Dù bạn quan tâm đến đâu, bạn không thể che chắn họ khỏi khó khăn hay buộc họ nhìn ra ánh sáng khi họ chưa sẵn sàng”.

Vậy nên, dù thân thiết đến mấy, tôi hiếm khi hỏi những điều quá riêng tư với bạn của mình, bởi nếu thật sự cần, bạn tôi sẽ chủ động chia sẻ và ngược lại. Tôi cũng vô cùng khâm phục những người bạn của mình. Họ vô cùng quyết đoán, dứt khoát với lựa chọn của mình và mạnh dạn theo đuổi đến cùng để khẳng định mình mà không ngại người ngoài bàn tán hay dò xét.

Cuộc sống là một hành trình. Và trong hành trình ấy, có lẽ điều đáng tiếc nhất không phải là những sai lầm, mà là ta đã sống mà không thật sự thuộc về chính mình. Vậy nên, bạn hãy cứ dũng cảm sống, đừng sợ sai, cũng đừng ngần ngại.

Hạnh phúc không cần phải tìm kiếm ở đâu xa, đôi khi nó đến từ những điều bình dị, nhỏ bé. Và có lẽ, trạng thái tốt nhất của mỗi người để đón nhận hạnh phúc và bình yên trong cuộc sống đó chính là giữ tâm thái linh hoạt với những điều xảy đến với mình.

Vậy nên đừng bao giờ hối tiếc về một ngày nào đó trong cuộc đời của mình. Bởi lẽ, những ngày khó khăn mang lại kinh nghiệm, những ngày tồi tệ mang lại bài học, những ngày tốt đẹp mang lại hạnh phúc và những ngày đẹp nhất mang lại kỷ niệm.

Có thể bạn quan tâm

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.