Bước ra ngày mới

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ban đầu, tôi đoán đó là xe chở rác hay tiếng bánh xe của một tủ hàng bán thức ăn sáng. Nhưng thật ra đó lại là tiếng của xe bò được kéo bởi chiếc xe wave của một người làm bảo vệ ca đêm.

Anh dùng chiếc xe đó để lượm lặt phế liệu vứt ngoài đường và hút kim loại sắc nhọn giúp các xe qua lại không bị thủng lốp. Buổi sáng bắt đầu bằng điều tử tế như thế.

minh-hoa-nguyen-van-chung.jpg
Minh họa: Nguyễn Văn Chung

Từ ngày đi làm, tôi thường phải thức khuya vẽ những bản thiết kế. Cứ vẽ xong rồi ngắm nghía, thấy chán lại vò xé, lại vẽ. Sự sáng tạo của tôi như chum gạo nhà nghèo, nay chắt, mai gạn cứ thế vơi dần. Tôi thức dậy khi đồng hồ đã chỉ 8-9 giờ sáng. Người dậy muộn luôn tự đánh mất những ban mai vốn có của mình. Nhịp sống đã bỏ rơi tôi như một chuyến tàu đã rời ga từ bao giờ. Cha mẹ tôi trước khi đi làm thường để lại một tờ giấy dặn dò bên ổ bánh, gói xôi…

Rồi thời gian như con sông cứ chảy không đợi ai. Cha mẹ tôi già đi, người khuất bóng, người lẻ loi đơn chiếc. Tôi nhận ra mọi thứ mình theo đuổi hình như cũng phù du, đi mãi lại bắt gặp ngày xưa hồn nhiên thơ bé. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể dậy sớm để bắt đầu ngày mới theo cách cũ của mình.

Nhưng buổi sớm giờ đây đã thật khác. Tôi lặng lẽ tìm một đôi giày cũ trong tủ, bước trên con đường cũ và lòng đầy háo hức khi thấy phía xa xa một sắc hồng gợn mây trời. Giấc ngủ thời trẻ con không còn níu giữ được tôi trên chiếc giường êm ấm, những háo hức, kiếm tìm danh lợi của tuổi thanh xuân không thể làm tôi thức khuya, dậy muộn. Giờ tôi cần đi ngược lại chiều thời gian, bước theo những điều mình thích…

Phía trước, một người sửa đồng hồ với chiếc tủ kính bám bụi đang ngồi ngắm mặt trời lên. Mùa này, mặt trời lên muộn, thời gian lười biếng kéo từng sợi nắng rải lên mặt đất. Ông cứ đợi những người cần đo đếm thời gian, nhưng những con số trên smartphone, trên laptop, trên xe bus đã làm thay việc của những chiếc kim phút, kim giờ từ rất lâu rồi.

Người thợ có lẽ bất ngờ khi thấy tôi bước đến. Nhưng có lẽ sau quá nhiều thất vọng, chẳng cần tôi cất tiếng hỏi, ông chỉ luôn cho tôi đường rẽ đến trung tâm thương mại mới mở. Tôi biết, đó là nơi mà tốc độ của công nghệ sẽ khiến thế giới này phẳng hơn và ngày càng tròn vo trong từng gói dữ liệu. Nhiều người đến ngã ba này thấy hồ nghi về sự vắng vẻ và hỏi đường như thế.

Tôi lắc đầu và đưa cho ông chiếc đồng hồ Poljot cũ. Đây là chiếc đồng hồ của cha tôi để lại. Tôi luôn giữ nó trong túi áo ngực, nơi gần trái tim nhất và lên dây cót hàng ngày nhưng không mấy khi xem giờ. Tôi đã mang nó đi khắp các miền đất, để các bác thợ lau dầu, sửa chữa.

Tôi muốn tìm lại những người thợ, những công việc có lẽ sắp mất đi trong thời công nghệ. Có thể không bao giờ tôi được gặp lại buổi sáng thật an lành với tiếng xe rà đinh của chú bảo vệ ngày trước nhưng ít ra tôi vẫn có những vòng quay tích tắc khe khẽ của mình. Chú bảo vệ ngày xưa lượm rác, nhặt đinh đem bán để mưu sinh và trừ mối nguy hại cho người đi đường. Còn tôi đang lượm lặt quá khứ rơi rớt đâu đó.

Có người bảo tôi sao phải phí tiền và tốn thời gian vô ích như thế? Chừng đó đủ để tìm một chuyến du lịch, hưởng thụ dịch vụ và bù đắp lại tuổi thanh xuân lam lũ của mình.

Tôi lại nghĩ khác, thua thiệt trước những người vất vả hơn mình cũng là một điều quý giá mà ta nhận được. Cố gạn lại một chút giá trị của những thứ tưởng như sắp thành phế liệu như chiếc đồng hồ cơ, chiếc xe đạp cổ, chiếc máy ảnh đã không còn phim để chụp… cũng thú vị hơn vò đầu, bứt tai tìm ý tưởng sáng tạo như ngày trước.

Bước ra một ngày mới, tôi thấy cuộc đời chưa bao giờ cũ kỹ, ngoảnh lại phía sau lưng, thấy mới mẻ vẫn hiện ra, ngó xung quanh mình bao điều lạ lẫm đang đón đợi từng ngày.

Có thể bạn quan tâm

Thời khắc thiêng liêng

Thời khắc thiêng liêng

(GLO)- Khi mâm cúng tất niên được bày biện tươm tất hay lễ cúng trừ tịch (cúng Giao thừa) hiện diện trong mỗi nếp nhà, có lẽ đó là những thời khắc thiêng liêng với mỗi gia đình.

Nhớ quê

Nhớ quê

(GLO)- Ai cũng có một tuổi thơ gắn liền với miền quê thân thương. Nơi đó có ba mẹ, anh chị em sum vầy, ríu rít tiếng cười, đầy ắp niềm vui. Đi qua những ngày cuối năm, một người con xa xứ như tôi lại bồi hồi tìm về ký ức xưa.

Ký ức yêu thương

Ký ức yêu thương

(GLO)- Những ngày trời lạnh như thế này, tôi thường có thói quen co ro trong chăn ấm và để ký ức thức dậy cùng biết bao kỷ niệm thời thơ ấu. Ký ức ngọt ngào, chan chứa yêu thương ấy luôn khiến lòng tôi mềm mại, ấm áp đến lạ kỳ.

Cây sẽ cho lộc

Cây sẽ cho lộc

Không chỉ cây lá mới cho lộc, mà bất cứ công việc gì nếu như mình làm bằng tất cả yêu thương và say mê, chắc chắn sẽ hái quả ngọt

Hoài niệm Tết xưa

Hoài niệm Tết xưa

Không chỉ những người cao tuổi luôn nhớ Tết xưa, mà trẻ thuộc thế hệ Gen Y, Z cũng hoài niệm về Tết với những hương vị, sắc màu, phong tục đậm chất Việt Nam.

Minh họa: Huyền Trang

Gió qua sông…

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Lên núi trồng cây

Lên núi trồng cây

(GLO)- Tây Nguyên bước vào mùa khô với bầu trời trong vắt, gió lùa qua thảo nguyên và từng đám mây nhẹ trôi. Trên những đỉnh núi của cao nguyên bạt ngàn nắng gió, mùa xuân sắp chạm ngõ với tấm áo mới rạng ngời.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Những ngày cuối năm

(GLO)- Vậy là đoàn tàu thời gian đã đến ga “tháng Chạp”. Có lẽ vì là ga cuối nên cuộc hành trình dường như chậm lại trong biết bao nỗi niềm bâng khuâng của lữ khách.

Hoa mùa xuân

Hoa mùa xuân

(GLO)- Mùa này, trên khắp nẻo núi đồi, thung xa hay trong mỗi vườn nhà, những chồi non lộc biếc bắt đầu mởn xanh trong gió, rực rỡ đón chào năm mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.