Cuộc sống không phải lúc nào cũng tròn đầy

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ông bà ta có câu “Ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy hết của ai thứ gì” hẳn là để khuyên mỗi người sống hãy biết hài lòng với những điều mình đang có. Cũng bởi, cuộc sống không phải lúc nào cũng tròn đầy.

hinh-nen-hoa-bo-cong-anh-cho-dien-thoai-3-inkythuatso-01-11-24-41.jpg
Ảnh minh họa (nguồn internet).

Hồi bé, thấy bạn có búp bê, quần áo đẹp, tôi ước mình cũng được mẹ mua cho búp bê hay một chiếc váy công chúa. Nhưng hồi đó, nhà tôi rất nghèo. Bố tôi làm thợ mộc, cả nhà 5 người sống nhờ vào những món đồ gỗ bố đóng cho người dân quanh xóm mà có khi họ cũng thiếu thốn, đóng một món đồ đến vài năm chưa trả hết tiền công.

Mẹ tôi khi ấy chưa tham gia công tác chính quyền. Ai thuê gì thì làm nấy, ngày thường thì nấu rượu, nuôi heo. Bởi vậy mà mong ước về một chiếc váy đẹp hay có một con búp bê lúc ấy thật sự rất xa vời.

Rồi bạn tôi được đi học đàn piano, tôi cũng ước mình được mẹ cho đi học hát. Nhưng nhà lại cách thành phố gần 30 km, bố mẹ tôi bận làm không có thời gian đưa đón. Hồi ấy, tôi nghĩ mình là đứa trẻ thiệt thòi vì nhà mình nghèo hơn nhà các bạn.

Khi vào đại học, tôi cũng có năng khiếu ca hát và dẫn chương trình, nhưng vì chiều cao khiêm tốn nên rất tự ti. Chỉ ước mình cao hơn một chút, xinh hơn một chút là có thể mạnh dạn tham gia các cuộc thi tiếng hát hay người dẫn chương trình. Thế nhưng, sau này, tôi lại nhận ra, bản thân mình khỏe mạnh, lại có giọng nói tốt, giọng hát hay… như vậy cũng đủ để biết ơn cha mẹ đã cho tôi một hình hài trọn vẹn. Và tôi cảm thấy may mắn hơn so với những người khuyết tật.

Khi ra trường đi làm, nhiều lúc mệt mỏi, căng thẳng, tôi dường như muốn bỏ cuộc, nhưng lại nghĩ tới nhiều người ngoài kia, họ đang chật vật mỗi ngày, làm đủ thứ việc từ sáng sớm tới đêm khuya chỉ mong có được bữa ăn qua ngày, nhiều người mong ước có được một mái nhà để che nắng che mưa hay thậm chí là một chỗ ngủ đàng hoàng. Mình có được một công việc nhẹ nhàng, được nhiều người tôn trọng, vậy cũng đã là hạnh phúc rồi!

Ông bà ta có câu “Ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy hết của ai thứ gì” hẳn là để khuyên mỗi người chúng ta hãy biết hài lòng với những điều mình đang có. Thật vậy, cuộc sống của những người xung quanh chúng ta chẳng phải cũng có lúc không tròn trịa, hoàn hảo hay sao? Nhiều người bạn của tôi có hôn nhân tốt nhưng sức khỏe lại không được tốt. Cũng có người sự nghiệp thành công nhưng gia đình lại không hòa thuận. Có người gia đình hòa thuận nhưng cuộc sống lại rất khó khăn.

Tôi đã đọc được ở đâu đó câu đại ý rằng “Cuộc sống của mỗi người đều có những thiếu sót này hay khác. Phía sau vẻ hào nhoáng, tôi dám cá đó có thể là những nỗi đau không ai biết. Phía sau những thành tựu danh vọng có thể là những tiếc nuối vô hạn”.

Ngẫm lại, đời người thật ra là một bài toán lựa chọn, dù chọn thế nào có thể bạn cũng đều có tiếc nuối. Vậy nên, hãy trân trọng mỗi ngày khi ta đang còn được sống. Không cần phải ganh tị với ai, bạn chỉ cần làm tốt những việc mình nên làm và trân trọng những gì mình đang có. Và có lẽ “Cảnh đẹp nhất trong cuộc đời chính là sự bình yên từ trong chính nội tâm. Rực rỡ cũng được, bình thường cũng được. Biết đủ để hạnh phúc là được”.

Có thể bạn quan tâm

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Tháng Tư về nguồn

Tháng Tư về nguồn

(GLO)- Chúng tôi đến TP. Hồ Chí Minh giữa những ngày tháng Tư lịch sử, vào đúng dịp kỷ niệm 50 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa hoa hẹn phố

(GLO)- Thỉnh thoảng, bạn bè thời đại học ngẫu hứng gửi vào nhóm Zalo bức ảnh về một loài hoa. Dù không giải thích lời nào nhưng lập tức nhiều phản hồi, nhiều icon xuất hiện.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Món quà của chị Hai

(GLO)- Thời tiểu học, tôi khá biếng nhác việc học. Kết quả học tập của tôi năm nào cũng gần như “đội sổ”, trầy trật hết cách mới không bị lưu ban. Trong khi đó, các anh chị tôi đều học giỏi. Tuy nhiên, đọc cuốn sách 'Vượt đêm dài' của nhà văn Minh Quân do chị Hai tặng đã thay đổi cuộc đời tôi.

Tan biến giữa rừng

Tan biến giữa rừng

(GLO)- Tôi mê đắm Tây Nguyên bắt đầu từ 2 chữ “đại ngàn”. Tôi cũng đã từng mường tượng về những cánh rừng bạt ngàn, tán cây che kín không thấy ánh mặt trời, dây leo và cây bụi lấp kín không một lối mòn, muông thú chạy nhảy dưới những tán xanh.

Xôn xao chợ núi

Xôn xao chợ núi

(GLO)- Chợ núi cũng như bao khu chợ ở nhiều vùng miền khác, là nơi mua bán trao đổi, gặp gỡ chuyện trò. Song, chính sự chân chất, bình dị của những phiên chợ này lại khiến bao người nhớ nhung.

Theo cánh ong bay

Theo cánh ong bay

(GLO)- Giữa một ngày chớm hạ, bầy ong mật ở đâu bất chợt vần vũ trên khóm hoa xuyến chi trước sân nhà, khiến tôi xao động. Bên khóm hoa muốt trắng nhụy vàng dịu dàng có bao đôi cánh mỏng tang, rộn rã bên ngày mới.

Nhớ hội trại ngày ấy

Nhớ hội trại ngày ấy

(GLO)- Cứ mỗi dịp tháng 3, khi thấy học sinh nô nức chuẩn bị cho hội trại, lòng tôi lại xao xuyến nhớ về những ngày áo trắng tung bay trên sân trường đầy nắng với bao ước mơ, hoài bão.