Nhìn lưng, biết người

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tôi nhớ mãi những chuyến đi bộ đường dài với má thuở nhỏ. Từ nhà tôi lên nhà ngoại, hoặc từ nhà ngoại ngược trở về nhà tôi… sáu - bảy cây số.

Cuộc đời con thơ luôn thấy hình bóng tấm lưng ba, lưng mẹ. Ảnh: HOÀNG HÙNG
Cuộc đời con thơ luôn thấy hình bóng tấm lưng ba, lưng mẹ. Ảnh: HOÀNG HÙNG

Nếu đi đường thủy thì chèo xuồng vòng vèo cũng cả ngày mới tới. Còn nếu đi đường bộ thì nhanh hơn, nhưng lại không có phương tiện gì ngoài đôi chân. Cứ vậy, má bước sấp sải phía trước, còn tôi lúp xúp bước theo sau. Con nít hoặc là ham chạy nhảy, nên luôn chạy trước má, hoặc bị thu hút bởi cây hoa lá bên đường, nên dừng lại khám phá thật lâu. Lúc nào má cũng kiên nhẫn đứng chờ. Luôn dặn dò khi mặt đường bốc lên hơi nóng hổi, rằng phải bước vào trong cỏ để khỏi phỏng chân.

Chắc có lẽ nhờ đi sau lưng má, nhìn má từ tấm lưng gầy, tôi thương quá chừng. Một tay má giữ thúng gạo nặng đội trên đầu, một tay xách giỏ áo quần. Tôi còn quá nhỏ, có tiếp giúp gì được má đâu, ngoài xách đôi dép nhựa cho đỡ phồng chân. Vậy mà nhìn từ tấm lưng, tôi lại hình dung gương mặt nghiêm trang và phảng phất buồn của má. Có cái gì đó lặng lẽ và chịu đựng lúc nhìn lưng má. Tấm lưng giấu trong mảnh áo bà ba, nhìn vừa buồn, vừa như gồng lên khổ sở. Có lẽ, nó ứng với cuộc đời má đang mang, mà mãi sau này lớn lên, tôi mới thấu hiểu được.

Trong tâm trí tôi còn có tấm lưng còng của nội. Từ lúc tôi còn nhỏ xíu đã thấy nội còng lưng. Đứng quét sân cũng còng lưng, làm bếp cũng còng lưng. Hồi nhỏ, tôi cứ thắc mắc, sao nội có thể đứng khom hoài vậy, không mỏi lưng sao. Nội mắng yêu tôi: tới một lúc tuổi già, tự nhiên lưng gối bỗng nhiên không còn thẳng nữa. Vết tích của thời gian quét qua nội với bao nhiêu là nhọc nhằn, bao nhiêu là gánh vác. Nhưng nội lại luôn nhắc con cháu mình phải đứng thẳng lưng, đừng chịu cúi đầu lười nhác, hay khom lưng để sống hèn. Nội nói, có cực khổ đến mấy, dù rằng tấm lưng còng chỉ dấu của thời gian và tuổi tác, nội không thể thay đổi được, nhưng nội vẫn tự hào vì mình lương thiện và trung thực. Hồi nhỏ, tôi dễ dàng gật đầu vâng dạ và hứa hẹn, rằng lớn lên, sẽ sống mạnh mẽ và thẳng thớm như cây. Nhưng lớn lên rồi mới biết, “chân lý tấm lưng” của nội khó thiệt, nội ơi.

Cũng vậy, tôi nhớ lần đầu, mà cũng là lần duy nhất, tôi được ba cõng trên lưng. Đó là lúc ba đưa tôi xuống tàu về nhà, khi má phải nằm ở bệnh viện tỉnh dài ngày. Thuở nhỏ, ba ít khi ở nhà, nên chúng tôi rất xa cách với ba. Nhưng lần duy nhất ở trên lưng ba, tôi lại thương quá cái mảnh lưng ruột thịt. Niềm mơ ước về một thứ tình cảm thiêng liêng trở thành nỗi đau đáu, và khoảnh khắc duy nhất đó thành khoảnh khắc vĩnh cửu của cuộc đời. Sau này, lúc đưa ba tôi vào phòng mổ, nhìn tấm lưng che qua cái áo bệnh viện rộng thùng thình, tôi bàng hoàng nhận ra, cái tấm lưng đó chứa nỗi cô đơn mênh mông.

Còn có tấm lưng để ta dựa vào lúc thổn thức. Có tấm lưng vững chải chở che, mà chỉ cần nhìn thấy là an tâm, là bao sóng gió như dừng lại. Hẳn đó là tấm lưng của vợ, của chồng. Tấm lưng để người yêu người, có bết mồ hôi xuyên qua làn áo cũ, vẫn thấy thương. Mỗi lần nhìn lưng là thấy nhớ người. Đâu có ai tự nhìn thấy lưng của mình. Thành ra dường như cảm xúc mà ta cố gắng giấu đi: những nỗi buồn đau, những điều tuyệt vọng, cả những niềm hy vọng nhỏ nhoi…, phải chăng, lại hiện ra rất rõ ở phía sau lưng.

Và cũng vậy, bao nhiêu là sự thật không thể thấy được ở trước mặt, mà sự thật lại nằm hết phía sau lưng.

Theo MINH PHÚC (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

Hoa vàng anh nơi miền sơn cước

(GLO)- Một người bạn đã rủ tôi xuôi đường xuống Vĩnh Thạnh, Bình Định. Đây là huyện miền núi sát với huyện Kbang, Gia Lai. Mùa này, hai bên bờ suối khoác lên mình một tấm áo rực rỡ của hàng trăm cây vàng anh, nổi bật trên nền trời xanh thắm.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Hương mía

Hương mía

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Thanh âm quê nhà

Thanh âm quê nhà

(GLO)- Sinh ra vào những năm đầu thập niên 70 của thế kỷ XX, tuổi thơ tôi gắn liền với những cánh đồng lúa xanh mướt, con đường làng quanh co và những ngôi nhà tranh đơn sơ mộc mạc. Quê nhà dẫu còn nghèo khó nhưng lại chứa đựng biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, khó quên.

Giấc mơ xanh

Giấc mơ xanh

(GLO)- Mùa xuân có muôn vàn con đường mở ra trước mắt. Mới hôm nào giá rét đẩy ta đến bờ sông sụt lở, thấy bi quan, lo lắng thì giờ đây, mùa xuân như bến mơ, có con đò sẵn đợi.

Mùa đót

Mùa đót

(GLO)- Mỗi khi trời đất được sưởi ấm dần từ những tia nắng mùa xuân, cây lá bên đường xanh non nảy lộc, hoa tươi thắm sắc, tôi lại bâng khuâng nhớ về những điều gần gụi. Thoáng thấy dáng má cặm cụi bên hiên ngồi tết lại cây chổi đót đã bung ra những lạt mây, tôi chợt nhớ về những mùa đót cũ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Tác giả cùng người thân tại ngã ba biên. Ảnh: N.T.D

Tháng 2 nơi ngã ba biên

(GLO)- Khi vị Tết đã thấm đẫm trong từng câu chuyện, khi mùa xuân cạn nốt chén rượu đầy thì trên những nẻo biên cương, đất trời khoác lên mình tấm áo mới, rực rỡ và căng tràn nhựa sống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Cỏ mùa xuân

(GLO)- Tôi đi cùng chiều trên cánh đồng tươi xanh và mềm mượt cỏ. Bàn chân, ánh mắt và cả tâm hồn đều chạm vào sắc màu của loài cỏ biếc. Tôi nghiêng xuống thật gần, nghe mùa thức dậy căng đầy và xôn xao niềm nhớ.

Mùi bếp, mùi tết

Mùi bếp, mùi tết

Cuối năm, gió đã chuyển mùa. Cái lành lạnh len lỏi trong từng nhành cây, ngọn cỏ và luồn qua từng kẽ hở bên khe cửa tràn cả vào ngóc ngách từng gian nhà. Trong không gian êm đềm, tôi cảm nhận rõ mùi bếp, mùi Tết đang về trên từng căn bếp nhỏ.

Thẳm sâu miền Tết

Thẳm sâu miền Tết

(GLO)- Ngay lối về nhà tôi, xuyến chi đã bung sắc hai bên đường. Mùi hương trầm loang trong gió xa. Thoảng trong gió, vị mứt gừng cay nồng lên những ngày cuối năm.

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

Thơ Ngô Thanh Vân: Xuân về trên bazan

(GLO)- "Xuân về trên bazan" của tác giả Ngô Thanh Vân tái hiện vẻ đẹp của mùa xuân, của sự đổi mới và hy vọng. Những hình ảnh "mầm non ngậm giọt sương mai", "lá hát điều gì mê say trong gió"... mang đến cảm giác thanh thoát, nhẹ nhàng, như làn sóng dịu êm của thiên nhiên đón chào một mùa xuân mới.

Cõi hoa vàng

Cõi hoa vàng

(GLO)- Không biết đã bao lần tôi thả bước giữa những đồi chè Biển Hồ xanh ngát. Nơi ấy có những cây muồng già sum suê tỏa bóng, đan xen trong vườn chè. Mùa hoa muồng nở rộ, những chùm hoa vàng dắt díu, đung đưa, ánh lên trong nắng sớm. 

Về nhà

Về nhà

Mấy cơn gió rượt đuổi nhau làm trời đêm mát rượi. Tân ngủ mê trên ghế bố kê cạnh chiếc xe khách mặc kệ cho phía bên kia đường mấy bài hát xuân vẫn ra rả vọng ra từ chiếc loa kẹo kéo.