Nhìn lưng, biết người

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tôi nhớ mãi những chuyến đi bộ đường dài với má thuở nhỏ. Từ nhà tôi lên nhà ngoại, hoặc từ nhà ngoại ngược trở về nhà tôi… sáu - bảy cây số.

Cuộc đời con thơ luôn thấy hình bóng tấm lưng ba, lưng mẹ. Ảnh: HOÀNG HÙNG
Cuộc đời con thơ luôn thấy hình bóng tấm lưng ba, lưng mẹ. Ảnh: HOÀNG HÙNG

Nếu đi đường thủy thì chèo xuồng vòng vèo cũng cả ngày mới tới. Còn nếu đi đường bộ thì nhanh hơn, nhưng lại không có phương tiện gì ngoài đôi chân. Cứ vậy, má bước sấp sải phía trước, còn tôi lúp xúp bước theo sau. Con nít hoặc là ham chạy nhảy, nên luôn chạy trước má, hoặc bị thu hút bởi cây hoa lá bên đường, nên dừng lại khám phá thật lâu. Lúc nào má cũng kiên nhẫn đứng chờ. Luôn dặn dò khi mặt đường bốc lên hơi nóng hổi, rằng phải bước vào trong cỏ để khỏi phỏng chân.

Chắc có lẽ nhờ đi sau lưng má, nhìn má từ tấm lưng gầy, tôi thương quá chừng. Một tay má giữ thúng gạo nặng đội trên đầu, một tay xách giỏ áo quần. Tôi còn quá nhỏ, có tiếp giúp gì được má đâu, ngoài xách đôi dép nhựa cho đỡ phồng chân. Vậy mà nhìn từ tấm lưng, tôi lại hình dung gương mặt nghiêm trang và phảng phất buồn của má. Có cái gì đó lặng lẽ và chịu đựng lúc nhìn lưng má. Tấm lưng giấu trong mảnh áo bà ba, nhìn vừa buồn, vừa như gồng lên khổ sở. Có lẽ, nó ứng với cuộc đời má đang mang, mà mãi sau này lớn lên, tôi mới thấu hiểu được.

Trong tâm trí tôi còn có tấm lưng còng của nội. Từ lúc tôi còn nhỏ xíu đã thấy nội còng lưng. Đứng quét sân cũng còng lưng, làm bếp cũng còng lưng. Hồi nhỏ, tôi cứ thắc mắc, sao nội có thể đứng khom hoài vậy, không mỏi lưng sao. Nội mắng yêu tôi: tới một lúc tuổi già, tự nhiên lưng gối bỗng nhiên không còn thẳng nữa. Vết tích của thời gian quét qua nội với bao nhiêu là nhọc nhằn, bao nhiêu là gánh vác. Nhưng nội lại luôn nhắc con cháu mình phải đứng thẳng lưng, đừng chịu cúi đầu lười nhác, hay khom lưng để sống hèn. Nội nói, có cực khổ đến mấy, dù rằng tấm lưng còng chỉ dấu của thời gian và tuổi tác, nội không thể thay đổi được, nhưng nội vẫn tự hào vì mình lương thiện và trung thực. Hồi nhỏ, tôi dễ dàng gật đầu vâng dạ và hứa hẹn, rằng lớn lên, sẽ sống mạnh mẽ và thẳng thớm như cây. Nhưng lớn lên rồi mới biết, “chân lý tấm lưng” của nội khó thiệt, nội ơi.

Cũng vậy, tôi nhớ lần đầu, mà cũng là lần duy nhất, tôi được ba cõng trên lưng. Đó là lúc ba đưa tôi xuống tàu về nhà, khi má phải nằm ở bệnh viện tỉnh dài ngày. Thuở nhỏ, ba ít khi ở nhà, nên chúng tôi rất xa cách với ba. Nhưng lần duy nhất ở trên lưng ba, tôi lại thương quá cái mảnh lưng ruột thịt. Niềm mơ ước về một thứ tình cảm thiêng liêng trở thành nỗi đau đáu, và khoảnh khắc duy nhất đó thành khoảnh khắc vĩnh cửu của cuộc đời. Sau này, lúc đưa ba tôi vào phòng mổ, nhìn tấm lưng che qua cái áo bệnh viện rộng thùng thình, tôi bàng hoàng nhận ra, cái tấm lưng đó chứa nỗi cô đơn mênh mông.

Còn có tấm lưng để ta dựa vào lúc thổn thức. Có tấm lưng vững chải chở che, mà chỉ cần nhìn thấy là an tâm, là bao sóng gió như dừng lại. Hẳn đó là tấm lưng của vợ, của chồng. Tấm lưng để người yêu người, có bết mồ hôi xuyên qua làn áo cũ, vẫn thấy thương. Mỗi lần nhìn lưng là thấy nhớ người. Đâu có ai tự nhìn thấy lưng của mình. Thành ra dường như cảm xúc mà ta cố gắng giấu đi: những nỗi buồn đau, những điều tuyệt vọng, cả những niềm hy vọng nhỏ nhoi…, phải chăng, lại hiện ra rất rõ ở phía sau lưng.

Và cũng vậy, bao nhiêu là sự thật không thể thấy được ở trước mặt, mà sự thật lại nằm hết phía sau lưng.

Theo MINH PHÚC (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Mùa nấm mối

Mùa nấm mối

(GLO)- Đã 3 mùa mưa qua, khu vườn nhà tôi đều xuất hiện nấm mối. Những búp nấm nhú lên mặt lá ủ sau một thời gian dài ủ meo mầm, khi gặp cơn mưa đầu mùa rồi nắng lên vài hôm, có cơn mưa tiếp theo là những tai nấm mối thân trắng, núm đầu dù màu xám đội lên từng khóm.

Dã quỳ trong sương đêm

Dã quỳ trong sương đêm

(GLO)- Dã quỳ là biểu tượng của sức sống mãnh liệt, kiêu hãnh. Khi gợi nhắc sắc hoa màu nhớ, người ta thường nghĩ đến màu vàng rực rỡ trong nắng ban mai, trong buổi bình minh hé giấc hay rực ấm lúc chiều tà.

Thương hoài bếp lửa

Thương hoài bếp lửa

(GLO)- Ở quê, mẹ tôi vẫn dùng bếp củi. Mỗi lần về quê, tôi rất thích ngồi bên bếp lửa ấy, thi thoảng lại dụi đầu vào vai mẹ. Ngọn lửa tí tách reo vui gọi về trong tôi biết bao kỷ niệm ấu thơ.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.